Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 482:

Chương 482:Chương 482:
Cuối cùng ông ta không ngược đãi Vương Chí Thanh nữa, bởi vì không cần thiết.
Vương Quan Hữu chỉ ném roi trước mặt Vương Chí Kiệt, ông ta ở trên cao nhìn xuống con trai mình, ác ý trên mặt giống như thực chất, ập vào mặt Vương Chí Kiệt.
"Đây là mệnh của con, con đừng hòng giãy giụa, tưởng mình thật sự có thể thoát khỏi sao? Đúng là nằm mơ."
Sau khi Vương Quan Hữu ném lại câu nói này, cười ha ha thật to, xoay người rời khỏi căn phòng tối tăm chật hẹp này.
Mà Vương Chí Kiệt nhìn thấy roi ném trên đất, trong lòng đột nhiên sinh ra một dục vọng kỳ quái, có một giọng nói đột nhiên vang bên tai cậu ta, thúc giục cậu ta nhặt roi lên.
Sắc mặt Vương Chí Kiệt thay đổi kịch liệt, ánh mắt nhìn roi giống như đang nhìn mãnh thú hồng thủy gì vậy.
Nhưng chiếc roi bình thường đó lại giống như có một cỗ ma lực kỳ dị, hấp dẫn ánh mắt của cậu ta, khiến cậu ta không tài nào dời mắt đi được.
Ngay lúc cậu ta giống như bị mê hoặc muốn cầm chiếc roi đó lên, phía sau truyền tới tiếng nói của Vương Chí Thanh.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của anh trai mình, Vương Chí Kiệt vô cùng thống khổ, cậu ta run rẩy đưa tay ra, muốn an ủi anh trai mình, nhưng vết thương trên người Vương Chí Thanh quá nhiều, Vương Chí Kiệt không dám chạm vào cậu ta.
Ánh mắt vốn hỗn độn của Vương Chí Kiệt lập tức khôi phục trong veo, cậu ta quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Chí Thanh vốn thoi thóp không biết từ lúc nào đã phun cục vải chặn miệng mình ra.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh trai mình, Vương Chí Kiệt lập tức quên sạch suy nghĩ hỗn loạn trước đó, cậu ta nhào tới, run rẩy thả Vương Chí Thanh xuống.
'A Kiệt, đau quá à...'
Vương Chí Thanh lúc này vô cùng chật vật, gần như không nhìn ra dáng hình vốn có, đôi mắt của cậu ta không có tiêu cự, âm thanh phát ra từ miệng cũng nhỏ như muỗi.
Quần áo trên người Vương Chí Thanh nát bươm, hoàn toàn không nhìn thấy chỗ nào lành lặn, trên da thịt lộ ra đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, máu thịt lẫn lộn vào nhau, trông cực kỳ ghê rợn.
"Đau quá..."
Vương Chí Kiệt thống khổ tới cực điểm, nước mắt thuận theo gò má lăn xuống, cậu ta run rẩy cất tiếng, không ngừng xin lỗi Vương Chí Thanh.
Trước đây Vương Quan Hữu cũng sẽ đánh Vương Chí Thanh nhưng không có lần nào giống như bây giờ, ông ta dày vò Vương Chí Thanh thành bộ dạng quỷ này, hiển nhiên là ra tay độc, hoàn toàn không định để cậu ta sống.
"Anh, xin lỗi... là em tới muộn rồi..."
Cậu ta cũng chỉ mới tròn hai mươi tuổi mà thôi, nào từng trải qua chuyện thế này?
Thực ra lúc này cả người Vương Chí Thanh đã có hơi hỗn độn, cậu ta rơi vào trạng thái bán hôn mê, bên tai toàn là tiếng khóc của em trai mình. Nhìn Vương Chí Thanh thương tích đầy mình, Vương Chí Kiệt khóc càng bi thương.
"Anh, xin lỗi, anh, đều là lỗi của em."
Cậu ta nói đều là lỗi của cậu ta, cậu ta không phát hiện sớm động hướng của Vương Quan Hữu, không tìm được Vương Chí Thanh sớm, nếu không, Vương Chí Thanh cũng sẽ không biến thành bộ dạng này.
Không được, cậu ta không thể ngủ, nếu cậu ta ngủ, em trai sẽ khóc chết.
Tay của cậu ta quá lạnh, lúc nắm giống như cục băng vậy, không có chút sức sống mà người sống nên có.
Ôm suy nghĩ như vậy, Vương Chí Thanh gian nan mở mắt ra, ánh mắt cậu ta rã rời, thực ra đã không nhìn rõ mặt của Vương Chí Kiệt nữa, nhưng cậu ta vẫn kiên cường đưa tay ra, run rẩy gọi: "A Kiệt..."
Cậu ta có thể bảo vệ tốt em trai, cậu ta không thể để em trai đau lòng, mẹ đã nói rồi, cậu ta phải bảo vệ tốt em trai, cậu ta như thế nào cũng không sao, cậu ta nhất định phải bảo vệ tốt em trai mình...
Thân thể của cậu ta rất đỉnh, thân thể của em trai giống như gà con, căn bản không khỏe mạnh.
Vương Chí Kiệt không màng khóc lóc nữa, vội vàng nắm lấy tay của Vương Chí Thanh.
Em trai thực sự quá thích khóc, cậu ta không sao, chỉ cần ngủ một giấc, cậu ta sẽ khỏe lại thôi.
Vương Chí Kiệt bị lạnh tới run lẩy bẩy, cậu ta lại không hề buông tay anh trai mình ra, mà dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh trai.
"Anh, anh thế nào rồi? Anh đừng ngủ, anh gắng gượng, em đưa anh tới bệnh viện, anh, em sẽ bảo vệ anh..."
Tuy anh trai bị ngốc từ rất sớm, nhưng trong ký ức của Vương Chí Kiệt, anh trai đã giúp cậu ta rất nhiều rất nhiều.
Lúc nhỏ, cậu ta bất cẩn lạc đường trong núi, là anh trai tìm cậu ta vê.
Cậu ta bị rắn độc cắn trên núi, là anh trai hút chất độc ở vết thương của cậu ta ra.
Cậu ta ăn nấm độc, là anh trai cõng cậu ta chạy đi rất xa, đưa cậu ta tới bệnh viện...
Lúc nhỏ, cậu ta bất cẩn rơi vào trong chuồng heo nhà mình, cũng là anh trai cứu cậu ta từ trong miệng đám heo béo ú đó ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận