Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 952:

Chương 952:Chương 952:
Vừa rồi lúc đi từ trong phòng học ra, Bạch Trân Trân đã quan sát qua, hai nóc nhà dạy học không kết nối một chỗ, muốn đến tòa nhà khác phải xuống lầu, đi qua hành lang dài mới có thể qua đó.
Tầng lầu cô đang ở là tâng thứ hai, phỏng đoán thứ hạng của tầng dựa theo tuổi tác, lớp hai ở ngay tại tầng hai.
Không gian quỷ vực cũng không phải hình thành vô căn cứ, không gian này dùng bản gốc tiểu học Nam Quốc để hình thành không gian, bên trong hẳn là bố trí dựa theo tiểu học Nam Quốc.
Dọc theo con đường này có tổng cộng mười lớp học, lúc Bạch Trân Trân đi ngang qua cửa những lớp học kia, giáo viên bên trong cùng với các học sinh không có nhìn ra bên ngoài, bọn họ cũng không giống như người còn sống mà giống từng hình phác họa hơn.
Bạch Trân Trân chỉnh đốn những tin tức mình biết trong đầu, tạm thời không tìm ra cách thoát ra khỏi cái không gian này.
Cô thậm chí không có cách nào liên lạc với những huyền thuật sư khác để chắc chắn tình hình của bọn họ...
Đến đoạn này, Bạch Trân Trân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, chân mày cô nhíu chặt hơn, sau khi tìm tòi một phen bên trong phòng dụng cụ không lớn lắm, cô phát hiện một xấp báo cũ từ trong góc.
Đồ trong đất âm sát không giống vật bình thường, có lẽ cô có thể gấp con hạc giấy tìm người, loại báo này hẳn có thể chịu được sức mạnh của mình.
Có điều lần này sau khi chủ nhân tiếng bước chân đứng bên ngoài một hồi, cô ta đưa tay vặn cửa phòng dụng cụ ra.
Trong phòng dụng cụ yên tĩnh khác thường, trừ tiếng hít thở của Bạch Trân Trân ra thì không nghe được những tiếng động nào khác, mãi đến khi cô gập xong những con hạc giấy này sau đó cắn rách ngón trỏ, khai nhãn cho những con hạc giấy này.
(1) nửa chai dấm trích từ câu "một bình không đầy nửa bình lủng lẳng" của phương ngữ Sơn Đông (nguồn baidu) ý chỉ người có kiến thức nhưng không nhiều.
Bạch Trân Trân là nửa bình dấm (1) nhưng không có nghĩa tất cả những người khác đều là nửa bình dấm, huyền thuật sư tới lần này bất kể năng lực thế nào cũng đều đi ra từ thế gia đại tộc, những thứ bọn họ học được không phải thứ người học nửa mùa như Bạch Trân Trân có thể so được.
Một vài giọt máu nhỏ vào trong mắt của hạc giấy, mười mấy con hạc giấy tạm thời bị khai nhãn, Bạch Trân Trân thả tất cả bọn chúng ra, để chúng tìm những huyền thuật sư khác.
Sau khi thả bay mười mấy con hạc giấy, Bạch Trân Trân lại trốn vào trong góc, cô vừa mới tránh không được bao lâu, tiếng bước chân cộp cộp một lần nữa vang lên.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân bắt đầu nhanh tay gập báo, rất nhanh đã gập được mười mấy con hạc giấy.
"Đang ở đâu vậy?"
Cô nín thở ngưng thần, kiềm chế dục vọng muốn từ khe hở nhìn ra ngoài, sau khi người đó vào phòng, Bạch Trân Trân ngay lập tức nhắm hai mắt lại.
Sau khi mất đi thị lực, thính lực trở nên nhạy bén khác thường, Bạch Trân Trân nghe được tiếng bước chân cộp cộp cộp quanh quẩn trong phòng dụng cụ, tiếng động đó giống như gõ trên ngực cô, chợt gần chợt xa, kích thích thính giác của cô.
Sau khi nghe tiếng cửa lớn được mở ra, mắt Bạch Trân Trân trợn to hơn một chút, chẳng lẽ cô đã đoán sai?
"Cô nhìn tôi xem, nhìn tôi một chút có được không? Tôi thực sự rất sợ... cô có thể đi ra giúp tôi không?"
"Trân Trân, tôi thực sự không có ác ý, ở chỗ kì quái như này chúng ta mới là một nhóm, chỉ có liên hiệp với nhau chúng ta mới có thể giải quyết khó khăn, cô nói không phải sao?"
"Trân Trân, cô ra đi có được không? Cô nhìn tôi chút đi, tôi thực sự là con người, tôi sẽ không lừa gạt cô, cô tin tưởng tôi được không?”
"Thật kỳ quái, tôi đã tìm rất nhiêu chỗ, rốt cuộc cô đã đi đâu vậy?"
Giọng nói của Lâm Yến Bình một lần nữa truyền tới, có thể là do lần này cô ta ở trong cùng một không gian với cô, khiến giọng nói của cô ta càng rõ ràng hơn, giống như vang lên bên tai mình vậy.
"Trân Trân, sắp tan lớp rồi, sau khi tan lớp những học sinh kia có thể đi từ phòng học ra ngoài, bọn chúng có thể đi bất cứ chỗ nào, nếu như bọn chúng tìm được cô nhất định sẽ xảy ra chuyện hỏng bét."
"Trân Trân, cô nhìn đi, vòng tay tôi vẫn còn mang trên cổ tay, tôi rất thích cái vòng tay này, vẫn luôn mang trên người, tôi thực sự là Lâm Yến Bình."
"Trân Trân, tôi là con dâu của Chu Hưng Phong, vợ của Chu Mộ Bạch, chúng ta từng gặp mặt, cô còn đưa tôi một cái vòng tay làm quà tân hôn, cô đã quên rồi sao?"
“Trân Trân, cô không tin thì nhìn tôi một chút đi, tôi thực sự không có ác ý."
Lần này trong giọng nói của đối phương lộ ra nhiêu tiếng nức nở hơn, thần kinh cô ta tựa hồ đã căng thẳng đến mức độ cao nhất, cô ta khóc lóc khẩn cầu Bạch Trân Trân mở mắt ra nhìn cô ta một cái.
"Trân Trân, tôi bị vây ở đây rồi, tôi không ra được, cô có thể giúp tôi chút không?”
"Trân Trân, cô tin tôi có được không? Tôi thực sự không hại cô...
Lâm Yến Bình nỗ lực khuyên nài Bạch Trân Trân để cô mở mắt ra nhìn cô ta một cái, để cô tin rằng cô ta thực sự không có ác ý, sẽ không làm tổn thương tới cô.
Giọng nói của cô ta toàn là ý đầu độc, có nhiều lân Bạch Trân Trân cũng thiếu chút nữa thì mở mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận