Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 333:

Chương 333:Chương 333:
Bạch Trân Trân chưa từng nhìn thấy âm thần, nhưng người đối diện có lẽ không phải là Hắc Vô Thường đại danh vang dội, dù sao Hắc Bạch Vô Thường đều là đồng thời xuất hiện, chỉ có một người, vậy có lẽ không phải Hắc Vô Thường.
Đợi đến khi sương mù tán đi, bóng người màu đen đứng vững trước mặt Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân cung kính thi lễ một cái với đối phương, hô một tiếng đại nhân.
Sau khi âm thần đánh giá Bạch Trân Trân từ trên xuống dưới, thái độ hòa ái hơn chút: "Ngươi gọi ta tới là có chuyện gì?"
Âm thần sự vụ bận rộn, Bạch Trân Trân không có lãng phí thời gian, nói thẳng sự việc về Thiên Cương Thất Sát Trận.
"Đại nhân, sự việc là như thế, những tàn hồn đó tôi không thể xử lý, chỉ có thể giao cho địa phủ, chuyện về quỷ hồn đều do địa phủ chưởng quản, tôi không thể vượt chức được."
Nói xong, Bạch Trân Trân lấy một khối ngọc thạch và một người giấy nhỏ ra, cung kính giao cho âm thân.
Âm thần có một loại cảm giác đặc biệt với quỷ hồn, sau khi Bạch Trân Trân lấy đồ ra, âm thần lập tức cảm nhận được những quỷ hồn cất giấu bên trong ngọc thạch kia. Âm thần không nói thêm gì, nhân vật trong tay Bạch Trân Trân, thuận tay nhét nó vào trong tay áo.
Nhang nến và cơm đều là chuẩn bị cúng thần, lúc âm thân dùng bữa hiển nhiên cũng không tốn sức giống người. Bàn tay vung lên, một đám sương mù màu vàng kim nhạt dày đặc đã tiến vào trong thân thể âm thần.
Đừng nhìn cô vừa mới trò chuyện không trở ngại gì với âm thần, nhưng trên thực tế, lúc bọn họ đối thoại tiếng nói không phải là tiếng người, mà là tiếng quỷ âm thần thông dụng.
Bạch Trân Trân cung kính cúi đầu: "Đại nhân, đây là việc tôi phải làm."
Bạch Trân Trân thu dọn đồ trên mặt đất, sau đó bước nhanh đi xa xa. Sau khi di chuyển cách nơi đó ước chừng năm trăm mét, Bạch Trân Trân móc ra một bình nước khoáng, bắt đầu súc miệng điên cuồng.
Cửa thành mờ ảo biến mất không còn lại gì, cửa thành vốn đang đứng vững êm đẹp trên mặt đất đột nhiên bắt đầu cháy rừng rực, rất nhanh đã cháy thành tro tàn, bị gió cuốn đi, hoàn toàn tiêu tán.
Đối phương cũng không nói gì, cũng chưa từng hứa hẹn gì với Bạch Trân Trân, ăn xong đồ cúng, âm thân mang quỷ hồn Bạch Trân Trân giao cho âm thần, đạp sương mù tiến vào quỷ môn.
Sau khi đã dùng hết một bình nước khoáng, Bạch Trân Trân mới cảm thấy miệng của mình hơi dễ chịu chút, khuôn mặt cô đau khổ, cảm thấy lần sau mình sẽ không tiếp tục làm chuyện này nữa.
Sau khi được cung phụng, sắc mặt tái nhợt của âm thần hình như cũng có thêm mấy phần hồng nhuận, âm thần nhìn Bạch Trân Trân, nhẹ gật đầu nói: "Cám ơn chiêu đãi của ngươi."
Mặt mày Bạch Trân Trân đau khổ, muốn lấy kẹo ra ăn, nhưng di chứng do vừa mới ăn đất mang tới quá mãnh liệt, dù hiện tại có viên kẹo thì cô cũng nuốt không trôi.
Bạch Trân Trân không biết vì sao ăn đất là được, dù sao trên sách viết sao thì cô làm vậy, sự thật chứng minh, ăn đất quả thực có thể học được tiếng quỷ ngắn ngủi, cũng có thể giao lưu cùng Âm thần ngắn ngủi. Nhưng di chứng cũng rất rõ ràng, hiện tại Bạch Trân Trân cảm thấy trong miệng mình toàn là mùi tanh của đất, mặc dù đã súc miệng rất lâu rồi nhưng vẫn không thể phai nhạt đi mùi vị đó. Cô vì những quỷ hồn đó đúng là đã trả giá rất rất nhiều rồi.
Quỷ là những lời người sau khi chết nói, cho nên ngôn ngữ của quỷ và ngôn ngữ người giống nhau, có điêu âm thần và người thì khác, mặc dù bọn họ có vẻ ngoài của loài người, nhưng thật ra nói một cách chính xác, bọn họ được xem là một giống loài khác. Âm thần có ngôn ngữ riêng, sau khi biến thành quỷ, quỷ hồn sẽ tự động học biết tiếng quỷ, nhưng người sống thì không tiếng quỷ. Có một loại phương pháp có thể giúp người sống và âm thần giao lưu, chính là trước lúc giao lưu ăn đất là có thể có được năng lực giao lưu cùng Âm thần ngắn ngủi.
Chuyển cảnh, lại nói Phó Cẩn Du, trước đó hắn ta bị Bạch Trân Trân thu vào trong người giấy nhỏ, năm giác quan đã bị phong ấn triệt để, càng thêm tồi tệ là linh hôn của hắn ta bị nhốt vào trong người giấy nhỏ thì sức mạnh cũng bị áp chế vô hạn. Dù đã thoát khỏi lồng giam giam cầm hắn ta thì vẫn không có bao nhiêu tác dụng.
Bạch Trân Trân vuốt vuốt mi tâm, nhanh chân đi về nhà.
***
Được rồi, vẫn là về trước rồi nói sau.
Đương nhiên, bị nhốt trong người giấy nhỏ dù sao cũng đỡ hơn toàn thân bị kiếm đóng xuống đất. Sau khi Phó Cẩn Du thử mấy lần, phát hiện không tài nào thoát được thì dứt khoát chọn "ngủ đông”.
Hắn ta bị nhốt ở trong trận nhãn âm trận nhiêu năm như vậy, mặc dù thời gian đã sớm không có ý nghĩa gì với hắn ta, nhưng thật ra có lẽ bản thân hắn ta cũng biết đã qua bao lâu rồi.
Năm tháng ngàn năm mà hắn ta còn vượt qua được, thì chẳng lẽ không chịu nổi khoảng thời gian ngắn ngủi này sao?
Coi như hắn ta phải chịu đựng thì cũng có thể chịu đứng tới khi người phụ nữ ác độc kia chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận