Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 258:

Chương 258:Chương 258:
Một nhóm người dọc theo đường núi gập ghềnh uốn lượn đi xuống, con đường này là do người đi nhiều thành đường, chưa từng được tu sửa cẩn thận. Một bên là dựa vào vách núi, một bên khác là vách núi, đường núi miễn cưỡng đủ hai người cùng đi, lúc đi trên con đường này sẽ luôn cảm thấy con đường dưới chân không đủ kiên cố, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.
Mây đen càng áp càng thấp, gió núi cũng càng lúc càng to, to tới mức người đã hơi mở mắt không lên.
Bạch Trân Trân bị gió thổi mở mắt không nổi, vô thức muốn vươn tay dụi mắt.
Một bàn tay từ sau lưng duỗi tới, nắm cổ tay của Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, bị thế này không thể dụi được."
Nói xong, một cái tay khác của anh ta đặt vào bờ vai của Bạch Trân Trân, muốn xoay cô qua chỗ khác. Tư thế này của anh ta, nhìn tựa như là ôm cả người Bạch Trân Trân vào trong lòng.
Ánh mắt Bạch Trân Trân sa sầm, vươn tay lên là đập ngay vào phía sau, cô cảm nhận rõ ràng cùi chỏ của mình đang đặt bên xương sườn của anh ta, Vương Chiêu đau tới mức hít vào một hơi, vô thức buông lỏng tay đang nắm Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân đi vê phía trước hai bước, bấy giờ mới quay đầu nhìn về phía Vương Chiêu.
Vương Chiêu đau tới mức khuôn mặt tuấn tú đã hơi méo mó, anh ta hít vào mấy hơi, chịu đựng đau đớn nói: “Cô Bạch, tôi không có ác ý."
Bề ngoài quá tuấn tú và thân phận Huyền Thuật sư, khiến cho khi Vương Chiêu đối mặt người nữ sẽ thường xuyên vào thế mọi việc đều thuận lợi, bất chợt bị Bạch Trân Trân đối đãi thế này, anh ta hơi khó hiểu, vẻ mặt cũng theo đó hiện vẻ ngạc nhiên.
Dáng vẻ đẹp trai thì thế nào? Dáng vẻ đẹp trai còn biết Huyền Thuật thì có đặc quyền hay sao?
Kỳ Lỗi thấy cảnh này, khẽ xì một tiếng, khoanh tay đứng ở đó hóng hớt.
Bởi vì Bạch Trân Trân dừng lại, người phía sau không thể không ngừng lại.
Bạch Trân Trân rất không thích phương thức thả thính thế này, cô không phải chưa từng gặp đàn ông, huống chi dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, tên này đang có xu hướng thả dê. Xem như anh ta đẹp trai cũng không thay đổi được sự thật anh ta đang thả dê.
Về phần Đỗ Văn Khiết và Hách Cầm Vận, hai người bọn họ hơi chậm tin tức chút, cũng không thấy rõ ràng vừa mới xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn thấy Bạch Trân Trân và Vương Chiêu đối kháng, các cô không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bạch Trân Trân lạnh lùng nhìn Vương Chiêu, không hề khách khí nói: "Tôi dùng tiền mời mọi người đến giúp đỡ, không phải để anh giở trò đồi bại với tôi, chuyện anh vừa làm đã mạo phạm tôi."
"Cô Bạch, cô hiểu lầm rồi..."
Vương Chiêu không ý thức được sai lầm của mình, bởi vì trước kia anh ta đều làm như vậy, không có người nữ nào vạch ra vấn đề của anh ta, cho nên lần này đương nhiên anh ta cũng làm như vậy. Nhưng khiến Vương Chiêu không ngờ là, phản ứng Bạch Trân Trân vậy mà lại lớn thế, thậm chí trực tiếp ra tay với anh ta.
Vương Chiêu có hơi tổn thương.
"Tôi chỉ là muốn giúp cô..." Thái độ Bạch Trân Trân cực kì kiên quyết ương ngạnh, đáp: "Tôi mặc kệ có mưa hay không, anh xin lỗi tôi.
Vương Chiêu có tướng mạo anh tuấn lần đầu gặp phải loại tình huống này, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì là tốt, anh ta nhìn thoáng qua bầu trời đang mây đen giăng kín, chuyển chủ đề: "Cô Bạch, cô nhất định phải nấn ná vấn đề này mãi sao? Trời sắp mưa rồi..."
Đường núi mới đi được một nửa, đến thôn dưới ít nhất còn cần nửa tiếng, đường núi vốn khó đi, nếu trời mưa, trên đầu ngay cả vật che chắn cũng không có, chẳng phải bọn họ sẽ bị nước mưa xối ướt sũng?
Bạch Trân Trân đánh gãy lời anh ta, lạnh lùng nói: "Tôi không có hiểu lầm, hành động vừa rồi của anh đối với tôi là quấy rối tình dục, tôi rất phản cảm, anh đừng lôi chuyện khác vào với tôi, mời anh xin lỗi tôi."
Vương Chiêu: ”...
Tôi không phải cố ý hoàn toàn không phải một ý với "xin lỗi", không phải cố ý, là cô phải tha thứ sao?
Nhìn thấy trời sắp mưa, sau khi Vương Chiêu cân nhắc về mặt lợi và hại, lưu loát mở miệng nói xin lỗi với cô.
"Cô Bạch, tôi không phải cố ý, cô đừng so đo với tôi."
Quan hệ của Kỳ Lỗi và Vương Chiêu không tệ lắm, giới huyền học Hương Giang chỉ có thế thôi, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nếu không quen mới kì quái. Có điều Vương Chiêu không ngờ Kỳ Lỗi thế mà sẽ theo phe Bạch Trân Trân, giúp cô nói chuyện, anh ta có chút khó chịu, cũng cảm thấy hơi bị dồn vào thế khó.
Vẻ mặt Bạch Trân Trân lãnh đạm nhìn Vương Chiêu: "Hai chữ "xin lỗi" này nói ra sẽ bị phỏng miệng à?"
Kỳ Lỗi đi theo sau lưng Vương Chiêu cười nhạo một tiếng, lạnh nhạt nói: "Vương Chiêu, tôi đã sớm nói, cái điệu bộ đó của anh chỉ lừa gạt được một vài người phụ nữ không có kiến thức gì. Cô Bạch không phải người phụ nữ bình thường, đừng dùng cái điệu bộ đó của anh áp dụng vào cô ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận