Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 493:

Chương 493:Chương 493:
Cậu không hiểu.
Trước đó không phải Bạch Trân Trân đã nói mỏ ác không khép lại được sẽ có nhiều phiên toái, anh mình ngu đến mức ngu đần cũng có liên can tới chuyện mỏ ác chưa được khép lại, sau khi cậu khép mỏ ác lại, cảm giác toàn thân không quá giống trước nữa, vậy anh cậu sau khi khép mỏ ác lại liệu có phải cũng trở nên khác biệt hay không?
Bạch Trân Trân lắc đầu một cái, kiên nhẫn giải thích: "Tình hình của cậu và anh cậu không giống nhau, chúng ta nói một ví dụ đi."
Nếu như so đầu óc của Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh với hai cái sân thì mỏ ác chưa khép lại chẳng khác nào ngôi nhà này ai cũng có thể đi tới đi lui, nửa điểm an toàn cũng không có.
Chỉ cần đóng cửa lại, người bên ngoài không thể đi vào, Vương Chí Kiệt lại dọn dẹp sân nhà một chút lại được.
Nhưng Vương Chí Thanh không giống như vậy, trong sân nhà Vương Chí Thanh có chó dữ, nếu như phong tỏa cửa nhà lại thì chẳng khác nào nhốt chung Vương Chí Thanh và chó dữ.
Chó dữ khi còn đường lui có lẽ sẽ không nổi điên, nhưng nếu như không có đường lui thì chó dữ có khả năng cực cao là sẽ xé Vương Chí Thanh thành các mảnh vụn.
"Đầu anh trai cậu đã bị quái vật sống nhờ."
"Đại sư, van cầu cô cứu anh tôi, chỉ cần cô bằng lòng cứu anh tôi, giá cao như thế nào tôi cũng tình nguyện..."
Vương Chí Kiệt nhào về phía Bạch Trân Trân, hai đầu gối cậu ta mềm nhũn, quỳ thẳng xuống trước mặt Bạch Trân Trân, gương mặt phờ phạc của anh ta nhìn Bạch Trân Trân, môi run run hồi lâu mới nói ra được một câu đầy đủ.
Nhưng việc đã tới nước này, bất luận cậu hối hận như thế nào cũng không có ích gì, bây giờ cậu không có gì cả, cậu chỉ có thể mượn tương lai của mình trước, thế chấp tương lai của bản thân cho Bạch Trân Trân, cầu xin cô ra tay cứu anh mình.
Bị quái vật sống nhờ có thể có kết cục tốt đẹp gì chứ? Vương chỉ kiệt chỉ hận mình vô năng, không phát hiện chỗ không ổn của anh mình từ sớm, nếu cậu phát hiện sớm một chút có lẽ anh cậu cũng không biến thành như bây giờ.
"Đại sư, tôi biết để mời cô ra tay thì có thể rất đắt, nhưng mà... nhưng mà tôi còn trẻ, tôi có thể kiếm tiên, sau này tôi làm trâu làm ngựa cho cô cả đời, chỉ hy vọng cô có thể giúp anh tôi..."
Vương Chí Kiệt nói qua nói lại, nỗi buồn xuất phát tự tận đáy lòng, thấy Bạch Trân Trân còn không có hành động gì, cậu cắn răng một cái, bất thình lình dập đầu với Bạch Trân Trân.
Vương Chí Kiệt: "... đại sư, van cầu cô cứu anh tôi!"
"Tin tưởng sư phụ của anh."
Sau khi thấy cảnh tượng này, Trần Tiểu Sinh cũng có chút không đành lòng, mắt thấy Bạch Trân Trân chẳng nói một câu, Trần Tiểu Sinh vốn dĩ muốn ở miệng nhưng Ông Tấn Hoa lại kéo Trần Tiểu Sinh một cái, sau đó lắc đầu với anh ta.
Trần Tiểu Sinh có chút sửng sốt, không hiểu tại sao Ông Tấn Hoa lại làm như vậy.
"Đại sư, anh tôi quá đáng thương, lúc chín tuổi anh ấy đã biến thành kẻ ngốc, anh ấy còn trẻ, cuộc đời này của anh ấy không nên như thế này, coi như cô thương xót cho anh tôi, mau cứu anh ấy có được không?”
"Cậu cũng không cần bắt cóc đạo đức với tôi, thậm chí cậu cam kết tương lai như thế nào tôi cũng không tin, bản thân tôi cho tới bây giờ không tin bánh nướng do người khác vẽ lên, nếu như cậu muốn để tôi giúp thì lấy vật chất có thật ra đây trao đổi với tôi."
Anh ta tin tưởng sư phụ mình, Bạch Trân Trân cũng không phải loại người lòng dạ ác độc đó, mặc dù ngoài miệng cô nói chuyện không hề dễ nghe nhưng có điều lại là người dễ mềm lòng.
Cô ấy làm như vậy nhất định có dụng ý riêng.
Anh lắng lặng mở miệng nói một câu, Trần Tiểu Sinh thấy vậy chỉ có thể đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhìn thấy đối phương trợn to hai mắt như thể có chút không cách nào tiếp nhận được, Bạch Trân Trân lạnh nhạt nói: "Trao đổi ngang giá, rất công bằng, chẳng lẽ cậu cho rằng hôm nay tôi để lại danh thiếp cho cậu trước là có ý giúp cậu mà không có thù lao gì?"
Vương Chí Kiệt trố mắt nghẹn họng nhìn Bạch Trân Trân giống như không hiểu tại sao cô lại có bộ dạng này.
Cho tới tận bây giờ, Bạch Trân Trân không phải là người tốt hiền lành vô tư gì.
Người đáng thương trên thế giới cũng nhiều, nếu ai cô cũng đồng tình thương cảm thì vị trí Đại Phật Nhạc Sơn đã đến phiên đổi thành cô làm.
Nhưng phản ứng của Bạch Trân Trân rất lạnh nhạt, cô từ trên cao nhìn xuống Vương Chí Kiệt đang quỳ ở chỗ đó, dù bây giờ nhìn cậu rất đáng thương, dù những gì cậu và anh cậu gặp phải khiến người ta rất đồng tình nhưng biểu cảm của Bạch Trân Trân vẫn không có quá nhiều biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận