Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 802:

Chương 802:Chương 802:
Bạch Trân Trân gật đầu, ý bảo đối phương nói tiếp.
Cô cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ nhanh chóng nói tới điểm mấu chốt, kết quả chuyện gì xảy ra mới đưa mọi chuyện biến thành như thế này, điểm này vô cùng trọng yếu.
Từ Phong cũng không hề vòng vo, tiếp tục nói.
"Mặc dù những bà chủ nhìn thấy cô tiểu thư kia là những người phụ nữ khác nhau nhưng bọn họ đều nói cô gái kia tên là Khu Văn Văn.”
"Khu Văn Văn?"
Bạch Trân Trân có chút sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại được.
Cái cô Khu Văn Văn đó chính là cô gái nhỏ may mắn còn sống sót trong hồ sơ mà Từ Phong đã nói trước đó, cô ấy trải qua chữa trị và can thiệp tâm lý cuối cùng cũng gần như không còn vấn đề gì, sau đó bị đưa tới viện mồ côi.
"Khu Văn Văn làm tiếp viên (1) ư?”
Sau đó mới phát hiện Khu Văn Văn đã không còn ở trong viện mồ côi nữa rồi.
Bạch Trân Trân không chắc chắn lắm mở miệng hỏi lại, cô luôn cảm thấy chuyện này nghe có chút hoang đường.
Từ Phong gật đầu một cái: "Chúng tôi đã phái người tới viện mồ côi, phát hiện Khu Văn Văn đã rời khỏi viện mồ côi từ ba tháng trước."
Trong này nhất định có một vài chuyện mà người ngoài không biết.
Sau khi gặp phải chuyện như thế, Khu Văn Văn chắc đã ghét cay ghét đắng chuyện kiểu dạng này, sao có thể chủ động làm tiếp viên cơ chứ?
Ba tháng trước Khu Văn Văn đã rời khỏi viện mồ côi, sau đó không rõ tung tích, bởi vì cô ấy là người bị hại, cũng không phải nghi phạm nên cảnh sát cũng không chú ý quá nhiều tới cô ấy, lần này chẳng qua là tra án, bất ngờ biết được tên Khu Văn Văn nên mới đi hỏi thăm một phen.
(1) ý chỉ những cô gái làm dịch vụ ở khách sạn, quán karaoke, sàn nhảy, ... thường chỉ những cô làm cả dịch vụ tình dục, khiêu dâm.
Dù sao mấy người bị hại kia đều vào phòng cùng với Khu Văn Văn, chuyện này đều có nhân chứng nhìn thấy tận mắt, mà những người nhìn thấy kia cũng đều nói ra tên của khu văn, văn, điều này đã nói rõ chắc hẳn Khu Văn Văn đã làm tiếp viên ở khu đèn đỏ.
Hạ Triêu Yến bất thình lình mở miệng hỏi: "Nếu đã như vậy, mấy người ở đó không biết Khu Văn Văn ở đâu hay sao?
Vấn đề Hạ Triêu Yến hỏi cũng được coi là điểm cốt lõi.
Khu Văn Văn không rõ tung tích, lần này bốn người chết lại có liên quan tới cô ấy, tú bà cùng những tiếp viên khác thề rằng các cô đều thấy Khu Văn Văn cùng những người đàn ông kia đi vào trong phòng.
Bạch Trân Trân nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Anh không thể nói rõ tình huống ngay lập tức được hay sao? Cứ đưa ra vấn đề từng tí từng tí một, thật sự có thể làm người ta nôn nóng muốn chết ấy chứ."
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, tỏ ý Hạ Triêu Yến nói cũng đúng: "Cho nên trong chuyện này còn xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết hay sao?"
Từ Phong gật đầu một cái: "Quả thực là tôi còn vài lời chưa nói hết."
Những cô tiếp viên kia đều quen biết Khu Văn Văn, bằng không họ cũng không quen thuộc với cô ấy như vậy, nếu nói như vậy thì đi thẳng đến tìm họ hỏi xem Khu Văn Văn đang ở chỗ nào không được hay sao?"
Hạ Triêu Yến nghiêng đầu về phía Bạch Trân Trân, nhỏ giọng hỏi: "Trân Trân, giám sát Từ luôn như vậy à? Nói chuyện như nặn kem đánh răng ấy, nói rõ dài mà cũng không tới điểm chính?"
Cô ta tiến lên một bước, vỗ bả vai Ông Tấn Hoa một cái, âm thầm an ủi anh ta một phen - loại thống khổ khi người mình thâm mấn lại công khai cùng với người khác, cô cũng có thể hiểu được.
Ánh mắt Ông Tấn Hoa cũng lưu luyến tại chỗ Bạch Trân Trân và Hạ Triêu Yến trong chốc lát, rất nhanh lại dời đi.
Không phải chứ, hai người các người nói xấu tôi có thể tránh tôi chút hay không? Làm như này là hoàn toàn không coi tôi ra cái gì hay sao?
Từ Phong: ”...'
Sự chú ý của Ngụy Dĩnh thì đặt trên người Ông Tấn Hoa, mặc dù anh không biểu lộ gì ra ngoài nhưng Ngụy Dĩnh có thể cảm nhận được tâm trạng của Ông Tấn Hoa lúc này không được tốt.
Bạch Trân Trân lắc đầu một cái: "Không biết, trước kia anh ấy không phải người như vậy, không biết tại sao bây giờ lại thành như thế này."
Ánh mắt Tần Lãng nhìn sang phía Ông Tấn Hoa cũng đầy ý đồng tình, trước đó anh ta còn cảm thấy giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân có chút khả năng, có điều hiện tại xem ra một chút xíu cũng không thể.
Từ Phong bên kia nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, giao ra những tin tức trước đó chưa nói.
"Điểm kỳ quái chính là ở đây, chúng tôi đưa hình của Khu Văn Văn cho những người đó xem, bọn họ đều biết Khu Văn Văn, chắc chắn Khu Văn Văn từng làm ở chỗ của các cô ấy, nhưng lúc để các cô ấy hình dung cụ thể thì các cô ấy lại không nói được."
Cảm giác kiểu đó thực sự rất kỳ quái, chính là cô biết rõ người đó, cũng biết mình biết người đó, hơn nữa trong đầu cũng có kí ức lúc chung đụng với cô ấy nhưng lúc nói ra ngoài thì những trí nhớ kia lại trở nên mơ hồ hỗn loạn, hoàn toàn không cách nào nhớ ra được tin tức cụ thể liên quan tới cô ta.
Nếu chỉ một người như vậy thì khả năng người này có vấn đề, nhưng tất cả mọi người đều như vậy thì khả năng vấn đề một người cũng không quá cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận