Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 643:

Chương 643:Chương 643:
Bạch Trân Trân: "... kẹo này cậu đã cho những ai ăn rồi?"
Cổ Anh Hùng không chút nghĩ ngợi trả lời: “Anh Tiểu Sinh đó, anh ấy còn ăn hai viên, nói mùi vị không tệ, bảo tôi về thì cho anh ấy một ít với đó."
Vừa nói, Cổ Anh Hùng vừa nghiêng đầu nhìn sang Trân Tiểu Sinh: "Anh Tiểu Sinh, anh nói với chị Trân Trân đi, có chuyện này mà đúng không?”
Trân Tiểu Sinh đang lái xe: "... Tôi nói tôi không nhớ thì cậu có tin không?”
Trong ký ức của anh ta căn bản không có chuyện Cổ Anh Hùng cho anh ta kẹo để ăn, cảm giác giống như cậu ta đang nói chuyện của người khác.
Thấy Trần Tiểu Sinh nói không có mấy chuyện này, Cổ Anh Hùng nóng nảy: "Anh Tiểu Sinh, sao anh lại nói không có chứ? Chính là chuyện xảy ra vào khuya ngày hôm trước lúc chúng ta đi ăn khuya đó, anh ăn hai viên, không đúng, ba viên, anh còn nói kẹo này ăn không tệ, bảo tôi làm cho anh một ít cơ mà."
Cậu ta nhớ rõ ràng, sao Trân Tiểu Sinh lại quên sạch sẽ chuyện này cơ chứ?
Trân Tiểu Sinh vẫn là dáng vẻ mặt mờ mịt mơ màng như cũ, Bạch Trân Trân ngồi hàng sau đã thu hộp kẹo kia vào.
Đoạn trí nhớ kia thậm chí đã có chút mơ hồ, Trân Tiểu Sinh cũng không chắc chắn rốt cuộc là có từng xảy ra hay không.
Có điều Bạch Trân Trân nhìn cũng không nhìn ra trong kẹo này có vấn đề gì, vẫn cần cầm đi hóa nghiệm một chút mới biết được.
Cổ Anh Hùng vừa nói vậy, Trần Tiểu Sinh như loáng thoáng nhớ ra chút gì đó, anh ta không chắc chắn lắm nói: "Hình như có chuyện như vậy xảy ra, tối hôm qua chúng ta bận bịu làm việc, tôi có chút mệt rã rời, hình như cậu ấy cho tôi ăn một viên kẹo..."
Cổ Anh Hùng có chút nóng nảy: "Anh Tiểu Sinh, chuyện buổi tối hôm trước anh đều quên rồi sao? Tối hôm qua anh chưa ăn kẹo à? Chẳng nhẽ chuyện buổi tối hôm qua anh đều đã quên?"
Bạch Trân Trân nghi ngờ viên kẹo này và những dấu tay trên người Trân Tiểu Sinh đều không phải thủ đoạn huyền học mà có người dùng chất thuốc hóa học, nếu không sẽ không có chuyện cô không cảm nhận được có vấn đề gì.
Nhưng chuyện cụ thể hơn thì Trần Tiểu Sinh lại nhớ không được rõ lắm.
Cô gần như đã biết nguyên nhân hai người Cổ Anh Hùng và Trần Tiểu Sinh mất trí nhớ, xem ra đều xuất phát từ những viên kẹo được làm thủ công trong cái hộp này.
Lúc này Cổ Anh Hùng mới nhớ tới cái chuyện này, trên mặt cậu ta toát ra vẻ áy náy nồng đậm, vội vàng mở miệng nói: "Chị Trân Trân, tôi sai rồi, cũng vì kẹo này có thể nâng cao tinh thần giúp não bộ tỉnh táo nên tôi mới mang vào, chị Trân Trân, chị đừng nói chuyện này cho chú Cầu nghe được không?”
Trước chưa nói tới quy định không thể mang bất kỳ thức ăn nào vào phòng sửa sang di thể của nhà tang lễ, cứ coi như không có quy định này thì ngay trước mặt di thể bọn họ vẫn còn ăn được hay sao?"
"Cổ Anh Hùng, Tiểu Sinh mới tới, cậu cũng là người mới tới à? Quy định trong phòng sửa sang di dung không thể ăn gì cậu đã quên rồi sao? Cậu ăn một mình thì thôi đi, còn bảo anh ta ăn chung?”
Biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân một lời khó nói hết: "Các người ở trong phòng sửa sang di thể ăn cái gì cơ?" Đối với Cổ Anh Hùng thiếu tiên mà nói, gấp đôi tiên phạt là sự trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng, Bạch Trân Trân quay sang gật đầu với anh ta, không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.
Nhìn Cổ Anh Hùng làm bộ dạng đáng thương, Bạch Trân Trân nhếấch mép một cái, nói: "Được rồi, chỉ một lần này, lần sau không được phá lệ."
Cổ Anh Hùng liên tục gật đầu, còn giơ tay đảm bảo: "Lần sau tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy, chị Trân Trân yên tâm, lần sau nếu tôi còn không hiểu chuyện như vậy nữa thì chú Cầu sẽ phạt tôi gấp đôi tiên."
Không tuân theo quy định của nhà tang lễ sẽ bị phạt tiền, chú Cầu là người lòng dạ đen tối, khoản tiền phạt cũng không nhỏ, bây giờ Cổ Anh Hùng cần tiền gấp, không thể bỏ ra khoản tiền phạt này được.
Cổ Anh Hùng im lặng trở lại chợt nghĩ đến hộp kẹo đã đưa cho Bạch Trân Trân, không biết vì sao cậu ta chợt cảm thấy như có trăm móng tay cào vào tim, nóng ruột muốn chết.
Vì vậy Cổ Anh Hùng quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Chị Trân Trân, tôi thấy chị hình như không thích ăn kẹo lắm, chị có thể đưa hộp kẹo kia cho tôi không?"
Giọng cô vô cùng thành khẩn khiến cho Cổ Anh Hùng có chút không biết nên nói gì cho phải, cậu ta gãi đầu một cái, cũng cảm thấy chuyện mình tìm Bạch Trân Trân đòi kẹo có chút nói nhỏ thành to.
Bạch Trân Trân đón ánh mắt cậu ta liếc qua, không né không tránh, thoải mái đáp: "Bây giờ tôi không muốn ăn nhưng chờ thêm lát nữa nói không chừng sẽ muốn ăn, cũng chỉ là một hộp kẹo mà thôi, hẳn không phải vật quá quan trọng, Anh Hùng, chẳng lẽ một hộp kẹo mà cậu cũng không đành lòng cho tôi được?"
Ánh mắt cậu ta nhìn Bạch Trân Trân chằm chằm, gần như không chớp mắt lấy một cái, cứ như thể nếu cô không cho cậu ta kẹo, cậu ta sẽ không chịu bỏ qua.
Cổ Anh Hùng cố gắng đè cảm giác kỳ dị trong lòng xuống, miễn cưỡng quay sang Bạch Trân Trân cười một tiếng: "Chị Trân Trân, nếu chị mà thích thì hộp kẹo đó cho chị là được, tôi về rồi lại đòi bà Trương một ít"
Bạn cần đăng nhập để bình luận