Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 57:

Chương 57:Chương 57:
Nhà Bạch Trân Trân lớn hơn nhà Vương Kim Phát rất nhiều, cô thu dọn căn phòng rất sạch sẽ ấm áp, khắp nơi đều bày biện vật trang trí nhỏ thú vị và đáng yêu, so với căn nhà không có sức sống gì của Vương Kim Phát thì nhà của Bạch Trân Trân trông tràn ngập bầu không khí khói lửa nhân gian.
Bạch Trân Trân rót một ly nước cho Vương Kim Phát, nhìn tiểu quỷ đau đến nhe răng trợn mắt, cô do dự giây lát, vươn tay về phía tiểu quỷ.
Lúc này tính công kích của tiểu quỷ rất mạnh, cậu bé bỗng nhiên quay đầu, nhe ra hàm răng đầy răng cưa.
"Êêêê!"
Cậu bé kêu lên những tiếng bén nhọn, uy hiếp Bạch Trân Trân, nhưng ngay lập tức trên người cậu bé lại nổi lên ánh sáng đỏ, oán khí màu đen cuồn cuộn.
Bạch Trân Trân nhớ tới hôm qua lúc mình bắt tay Từ Phong, oán khí trên người cậu lập tức biến mất không còn một mảnh. Không biết là sờ sờ tên tiểu quỷ này thì có thể giúp cậu bé áp chế oán khí hay không.
"Cô Bạch, từ ban đêm hôm qua bé cưng đã bắt đầu kỳ lạ, tôi cũng không biết được là nguyên nhân gì, có điều là cảm thấy dường như cậu bé rất không thoải mái..."
Ngày đó sau khi tận mắt thấy tiểu quỷ, thân là cha của tiểu quỷ, giữa Vương Kim Phát và tiểu quỷ đã thành lập nên liên hệ nào đó. Thân thể tiểu quỷ sinh ra thay đổi, Vương Kim Phát thân là cha đương nhiên cũng đã nhận ra. Anh ta không biết nên làm như thế nào cho phải, cũng không phải là người quen biết đại sư nào, càng nghĩ, cũng chỉ có thể đi tìm Bạch Trân Trân thôi.
Hầm không lớn, bên trong không lắp đặt đèn, chỉ dùng đèn dầu hoả chiếu sáng, đèn dầu hoả nho nhỏ không thể chiếu sáng toàn bộ không gian hầm, rất nhiều nơi đã ẩn giấu trong bóng đêm, ở giữa căn hầm, một bóng dáng gầy như củi khô đang nói lẩm bẩm với vạc nước nho nhỏ màu đen.
Bạch Trân Trân không ngó ngàng tới Vương Kim Phát, vươn tay ra đặt trên đầu tiểu quỷ.
"Ngoan nha."
Nhìn thấy cậu bé thế này, trái tim Bạch Trân Trân mềm mại trong nháy mắt.
Những oán khí màu đen cuồn cuộn ngược xuôi như là tuyết trắng trong ánh mặt trời chói chang, rất nhanh đã biến mất gần như không còn, đường vân màu đỏ trên người tiểu quỷ chậm rãi phai nhạt xuống, lại khôi phục thành màu đen trước đó. Đau đớn trên người đột nhiên biến mất, tiểu quỷ cũng biết là Bạch Trân Trân giúp cậu bé, đầu của thằng oắt con nhẹ nhàng dụi dụi trong lòng bàn tay của Bạch Trân Trân, trong miệng phát ra tiếng phù phù thoải mái.
Cùng thời khắc Bạch Trân Trân đang khu trừ oán khí trên người tiểu quỷ, trong một hầm ngầm rách nát trong thôn Ngu Cốc.
"Cô Bạch, xin cô giúp nó một chút."
"Tao có thể giết chết mày một lần thì có thể giết chết mày lần thứ hai, lần này tôi muốn khiến mày hồn phi phách tán, vĩnh thế không thể siêu sinh..."
Nương theo giọng nói của bóng người khô gây, dường như có đồ vật gì muốn xuất hiện từ trong vại màu đen, trên mặt người đó xuất hiện nụ cười dữ tợn.
"Tiểu súc sinh, mày muốn lật trời rôi à? Không tự nhìn xem mình là cái gì... Trong chum nước chứa chất lỏng màu đen, lúc này những chất lỏng kia đang cuồn cuộn ùng ục ùng ục, mùi tanh hôi khó hình dung đang lan tỏa không dùng trong hầm ngầm.
Nhìn vạc nước màu đen đã bình lặng, bóng người khô gầy không thể tin mở to hai mắt nhìn, lâm bâầm mở miệng nói.
Hào quang màu vàng lan tràn thành một tầng thật mỏng, bao trùm miệng vạc nước, những chất lỏng màu đen cuồn cuộn đang dần dần bình tĩnh, và thứ sắp chui ra ngoài cũng theo đó bị ép xuống đáy vạc.
Bóng người khô gây kêu một tiếng thê lương thảm thiết, người đó "oa" một tiếng sau đó phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã trên mặt đất.
Ngay lúc thứ trong vại sắp chui ra ngoài, một vòng hào quang màu vàng kim nhàn nhạt đột nhiên từ đâu xuất hiện, hạ xuống miệng vạc.
"Không thể nào, sẽ không... Cái này sao có thể?"
Cô không có giấu diếm Vương Kim Phát, nói tình huống tiểu quỷ cho anh ta.
"Cho nên, hôm qua sau khi chúng tôi rời đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
kxaa1
Chất lỏng màu vàng sậm thẩm thấu từ dưới người người đó ra ngoài, chậm rãi lan tràn ra bốn phía, ngọn đèn đặt trên bàn ở góc tường lắc lư mấy lần, hào quang thoáng cái đã phai nhạt xuống. Tầng hào quang màu vàng kim nhàn nhạt bên trên vạc nước màu đen chậm rãi thẩm thấu vào trong chum nước, theo hào quang vàng lấp lóe, hâm ngầm lại trở về hâm ngầm tối tăm, ai cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Trân Trân thật sự hiếu kì, lúc cô rời đi tiểu quỷ trông vẫn rất tốt, sao đột nhiên sắp biến thành lệ quỷ được?
Nét mặt người đó điên cuồng bò qua vạc nước màu đen nho nhỏ, lúc ngón tay chạm tới vạc nước, một dòng điện mãnh liệt truyền đến, người đó hét thảm một tiếng, cơ thể kịch liệt co quắp, sau đó hai mắt nhắm lại, ngất đi.
“Anh có biết không, đứa nhỏ này suýt chút đã thành lệ quỷ rồi, và sau khi cậu bé trở thành lệ quỷ thì sẽ sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí, người đầu tiên nó sẽ giết chính là anh."
Có điều tiểu quỷ quả thực là đã dựa vào nghị lực mạnh mẽ mà cưỡng ép đè ép tâm muốn mưu sát cha ruột xuống. Nhưng dẫu sao cậu bé vẫn còn nhỏ tuổi, tất cả đều là dựa theo bản năng làm việc, sao biết làm sao khống chế oán khí của mình? Cho nên giày vò đến cuối cùng, cậu bé suýt chút đã tự chơi chết bản thân rồi.
"Quỷ cũng sẽ cảm giác được đau, nhất là quỷ hồn không có thân thể, đau đớn sẽ tác dụng trực tiếp vào linh hồn, cậu bé vì bảo vệ người làm cha là anh, suýt chút đã hồn phi phách tán."
Nghe đến đó, Vương Kim Phát tức khắc hoảng hồn, gấp giọng hỏi: "Cô Bạch, hiện tại bé cưng thế nào? Cậu bé không có chuyện gì chứ? Tôi có thể làm cái gì? Cô nói cho tôi đi, chỉ cần có thể cứu nó, cái gì tôi cũng bằng lòng làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận