Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 505:

Chương 505:Chương 505:
Dựa theo pháp luật Hương Giang, khẩu cung vô hiệu là đối phương thuộc nhóm người trí lực thấp, và nhóm người trí lực thấp cũng có tiêu chuẩn cụ thể. Trí lực thấp hơn trẻ em sáu tuổi, đồng thời không có năng lực suy nghĩ, năng lực tư duy bình thường, loại tình huống này, khẩu cung của bọn họ sẽ không tính. Nhưng tình huống của Vương Chí Thanh hiển nhiên khác biệt, sự thông minh của cậu ta là khoảng đứa trẻ chín tuổi, đồng thời trong thời gian chưa mắc bệnh có năng lực suy nghĩ bình thường, năng lực tư duy cũng hoàn toàn bình thường, khẩu cung của cậu ta xem như mang tới toà án cũng được kê ra.
"Vương Chí Kiệt, tôi là giám sát cao cấp, tôi càng hiểu pháp luật hơn cậu, hi vọng cậu đừng giấu diếm bất kỳ điều gì, nếu như bị chúng tôi điều tra ra, cậu sẽ bởi vì phạm tội giấu diếm sự thật mà tội nặng thêm một bậc!"
Lúc Từ Phong nghiêm túc, khí thế cực mạnh, cưỡng ép đè ép Vương Chí Kiệt nói không ra lời.
Sắc mặt của cậu ta trắng bệch, nét mặt rất khó coi. Lúc cậu ta ngồi đang trong phòng tra hỏi, lúc bị ánh sáng của đèn chân không chiếu rọi vào mặt, sắc mặt cậu ta trắng bệch như người chết, khiến cảm giác cậu ta không phải là người càng thêm trầm trọng. Nét mặt cậu ta âm u nhìn về phía Từ Phong, dường như đang nhìn một con kiến hôi, lời nói ra cũng ngạo mạn, vô lễ, giống như dáng vẻ của một thần minh khi đối mặt với người phàm.
"Thưa sir, tôi khuyên anh sớm thả cho tôi và anh trai tôi, chúng tôi chỉ là công dân bình thường tại Hương Giang, mỗi một hành vi, cử chỉ của anh đã hoàn toàn vi phạm nhân quyền của chúng tôi, chúng tôi có thể tố cáo anh lạm dụng chức quyền!"
Đã tới mức này rồi, cậu ta vẫn kiên cường thế, năng lực chịu đựng của tâm lý cậu ta không phải dạng vừa.
Từ Phong không nói gì, chưa đến một lát, cửa phòng thẩm vấn bị người mở ra từ bên ngoài, Trịnh Hải Triều bưng Quan Công bọc vải đỏ tiến đến, đặt ở bên người Vương Chí Kiệt.
Vương Chí Kiệt: "...
Đợi sau khi cậu ta đã uống xong, Vương Chí Kiệt đột nhiên nhận ra khác thường, ly đang cầm trong tay cậu ta tuột xuống, rơi lạch cạch xuống đất. May là ly mà Dương Nhuận Trạch lấy ra là ly nhựa, rơi xuống đất cũng không vỡ, nếu không, chỉ mảnh vụn thủy tinh cũng đủ bọn họ dọn dẹp một lúc.
Tượng Quan Công này của sở cảnh sát bọn họ đã được cúng bái rất nhiều năm, sát khí trên người không phải tâm thường, sau khi Quan Công được đưa vào, Vương Chí Kiệt như bị đâm thủng túi da, trạng thái của cơ thể dùng mắt trần cũng có thể thấy là đang uể oải xuống, không tiếp tục ra vẻ phách lối trước đó nữa.
Vương Chí Kiệt nhẹ gật đầu, Từ Phong vẫy tay, Dương Nhuận Trạch lập tức bưng một ly đến.
Nhưng thái độ Từ Phong ngược lại rất không tệ, anh mỉm cười nhìn đối phương, giống như là tán gẫu việc nhà, hỏi thăm một câu.
"Có muốn uống chút nước hay không?"
Anh đem chăn đưa cho Vương Chí Kiệt, đối phương nhìn cũng không nhìn, bưng chén lên ùng ục ùng ục liền đem bên trong nước đều uống vào.
Hiện tại Từ Phong chủ yếu là một kẻ nghe lời, bởi vì Bạch Trân Trân đã khiến anh tận mắt thấy trên thế giới này có sự tồn tại của yêu ma quỷ quái, tà ma ngoại đạo. Bản án bình thường dựa theo cách thức bình thường để phá án và bắt giam, không phải bản án bình thường thì nghiễm nhiên là phải dựa theo cách thức không bình thường, cốt lõi là ứng dụng linh hoạt.
Đôi mắt của cậu ta lại khôi phục bình thường. So với trước đó thì đã sốt lên vài độ, Vương Chí Kiệt giơ tay lên lau mồ hôi đổ trên trán, lúng ta lúng túng nói: "Vừa rồi anh đã để cái gì vào nước?"
Sau khi Dương Nhuận Trạch nói xong lời này, cầm cái ly lui ra ngoài.
Thân thể Vương Chí Kiệt không ngăn được run rẩy, màu xanh đỏ giao thoa trên khuôn mặt, đổi tới đổi lui giống như con tắc kè. Từ Phong vẫn ung dung ngồi ở đó, lặng yên nhìn đối phương đổi màu mặt. Sau một hồi lâu, rốt cuộc Vương Chí Kiệt đã trở lại bình thường, và cậu ta giống như đã mất đi sức lực, ngồi dựa vào ghế thở hổn hển từng hơi từng hơi.
"Vẫn là đại ca nhà chúng tôi thông minh, biết trước nên bảo tôi dùng ly nhựa, nếu không chưa chừng nhất định sẽ bị cậu ta làm bể..."
Mặc dù cậu ta không nói gì, nhưng biểu cảm đã biểu đạt ý tứ rất rõ.
Vương Chí Kiệt: "1!"
Anh đường đường là cảnh sát Hương Giang, sao anh có thể dẫn đầu theo hủ tục phong kiến mê tín? Mời Quan Công tới không nói, còn dùng tro bùa và tàn hương để xử lý cậu ta? Cảnh sát Hương Giang khi phá án đều sẽ không dựa theo lẽ thường thế này sao?
Từ Phong thoải mái nói: "Không có gì, chỉ là bỏ một chút tàn hương và tro bùa mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận