Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 50:

Chương 50:Chương 50:
Vương Kim Phát vốn dĩ bởi vì Vương Kim Phượng làm mình làm mẩy mà thể xác tinh thân đều mệt cuối cùng đã gom góp được chút sức lực.
Rất nhanh anh ta đã điều chỉnh tốt cảm xúc, quỳ gối qua đó, giọng nói buồn bã khẩn cầu Vương Kim Phượng tha thứ.
"Mẹ, con sai rồi, mẹ đánh con mắng con đều được, đừng tức giận hại thân, được không?”
"Mẹ, xin lỗi, vê sau con không dám nữa, mẹ tha lỗi cho con đi."
"Mẹ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con..."
Vương Kim Phát quỳ gối bên người Vương Kim Phượng, ăn nói khép nép xin lỗi Vương Kim Phượng, giống như mỗi một lần trong quá khứ, anh ta không biết lúc nào thì bắt đầu, chỉ biết chỉ có không ngừng xin lỗi mới có thể khiến cho Vương Kim Phượng thay đổi theo hướng tốt đẹp. Anh ta không nhớ rõ mình quỳ trên mặt đất bao lâu rồi, đã xin bao lâu rồi, mãi cho đến sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối xuống, cổ họng Vương Kim Phát đã tắt, Vương Kim Phượng nằm ở trên giường không nhúc nhích mới chậm rãi ngồi dậy. Vương Kim Phát đã quên đi mình quỳ trên mặt đất bao lâu, lúc Vương Kim Phượng ngồi dậy, tròng mắt của anh ta bỗng nhúc nhích, vô thức bắt đầu cầu xin tha thứ.
"Mẹ, con sai rồi, mẹ tha thứ cho con đi, mẹ tuyệt đối đừng tức giận, tức giận hại sức khỏe không có lợi...
Lúc này sắc trời đã tối xuống hẳn, trong phòng không có mở đèn, có điều ánh sáng đèn nê ông chiếu vào từ chỗ cửa sổ chưa kéo màn, khiến gian phòng nhiễm màu sắc quái đản.
Vương Kim Phượng đã nằm quá lâu, xương phần cái đầu già theo động tác của bà ta vang lên tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt tới. Bà ta ngồi ngay ngắn, sau đó vẫy tay với Vương Kim Phát.
"Kim Phát, con qua đây."
Đã lâu không nói chuyện, giọng Vương Kim Phượng có chút khàn, nghe giống như là hai cục sắt đang ma sát với nhau.
Vương Kim Phát ngoan ngoãn quỳ gối, thuần thục đặt mặt lên trên tay Vương Kim Phượng. Bàn tay gầy như củi khô của Vương Kim Phượng nhẹ xoa khẽ vuốt gương mặt của Vương Kim Phát, bà ta cúi đầu nhìn con của mình, trong cặp mắt nhỏ bé kia dường như có ánh sáng âm u đang cuộn trào.
"Kim Phát, con ngoan nhé, mẹ cũng là vì tốt cho con."
"Kim Phát, người phụ nữ bên ngoài tiếp cận con là có mục đích, chỉ có mẹ là toàn tâm toàn ý muốn tốt cho con..."
"Kim Phát, mẹ làm như vậy cũng là vì tốt cho con, con có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ không?”
Giọng nói của Vương Kim Phượng quanh quẩn trong căn phòng không lớn, nghe hơi khiến người ta sợ hãi, bà ta nói đến chuyện mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Vương Kim Phát, nói đến chuyện lúc anh ta đi học bởi vì không có tiền nộp học phí nên cô ta không thể không đi bán máu.
"Kim Phát, mẹ làm như vậy cũng là vì con, con có thể thông cảm nỗi khổ tâm của mẹ không?"
Bàn tay Vương Kim Phượng rất lạnh, cho dù là lòng bàn tay dán vào mặt của anh ta thì Vương Kim Phát cũng không cảm nhận được bao nhiêu ấm áp, anh ta cảm thấy giống như là đang có một khối băng dán vào mặt của anh ta, khí lạnh thấu xương trong nháy mắt ăn mòn và tiến vào từng đốt xương của anh ta. "Mẹ, con sai rồi, xin lỗi..."
Vương Kim Phát chân tâm thật ý nói xin lỗi, đồng thời hứa hẹn về sau sẽ không tiếp tục vi phạm ý của bà ta nữa.
"Mẹ, về sau cái gì con cũng đều nghe theo mẹ, con sẽ không còn làm chuyện mẹ không thích nữa."
Đôi mắt của anh ta rệu rã, lầm bầm hứa hẹn.
Sau khi nghe thấy câu này, Vương Kim Phượng hài lòng nhẹ gật đầu, trên khuôn mặt khô quắp của bà ta nở một nụ cười, sau đó thân mật ôm đầu Vương Kim Phát, dùng sức hôn mấy lần ở trên trán của anh ta.
"Bé ngoan, thế này mới là bé ngoan của mẹ, mẹ thương con..."
Đang nói, Vương Kim Phượng vươn tay, ôm nửa người trên của Vương Kim Phát vào lòng, tựa như là khi còn bé, hát ru một điệu hát dân gian không biết tên, dỗ dành Vương Kim Phát chìm vào giấc ngủ. Đôi mắt Vương Kim Phát dần dần khép lại, ngay lằn ranh nửa mê nửa tỉnh, anh ta cảm thấy cổ của mình giống như là bị người ta bấm một cái, khí lạnh tràn vào liên tục không ngừng vào trong thân thể của anh ta.
"Đồ súc sinh, ngay trước mắt tao mà mày cũng dám giở mánh khóc..."
Thời điểm ý thức mơ hồ, anh ta nghe thấy tiếng Vương Kim Phượng mơ hồ, nhưng không đợi anh ta nghe rõ ràng, đôi mắt anh ta đã khép lại, chìm vào trong hôn mê.
*xx%
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tựa như mặt trời vào ngày hôm sau sẽ như thường lệ mà mọc lên, ngày nghỉ qua đi, vẫn đi làm như thường lệ.
Bạch Trân Trân thích công việc của mình, nhưng cũng không có nghĩa rằng cô sẽ bằng lòng hí ha hí hửng chạy tới đi làm.
Bởi vì hôm qua chưa được nghỉ ngơi đủ, lúc Bạch Trân Trân đến nhà tang lễ, trạng thái tinh thần trông không tốt, cả người ỉu xìu, không hề có tí sức sống nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận