Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 488:

Chương 488:Chương 488:
Lời này có hơi kỳ quặc, Vương Chí Kiệt không hiểu lắm, thậm chí muốn phân bua với Vương Quan Hữu, nhưng đối phương vốn không cho cậu ta cơ hội này.
"Cho nên, cậu có thể nói trọng điểm không? Cậu nhớ lại nhiều như thế, hình như đều không có thứ gì hữu ích."
Trân Tiểu Sinh nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được, nhỏ tiếng nói một câu.
Họ muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, không phải tới nghe Vương Chí Kiệt bán thảm, cũng không muốn nghe việc chung sống giữa cậu ta và cha, sự quấn quýt đối với cha và sự cố gắng thay đổi xưởng của cậu 1a.
Vương Chí Kiệt: ”...'
Từ Phong thì rất kiên nhẫn: "Cho nên, Vương Chí Thanh bị ngược đãi là xảy ra sau khi ông nội và mẹ của cậu mất sao?"
Vương Chí Kiệt gật đâu, nghẹn ngào nói: "Đúng vậy."
Trước đây, tuy Vương Quan Hữu cũng căm ghét Vương Chí Thanh, thi thoảng cũng sẽ đánh cậu ta, nhưng sẽ không ra tay nặng như bây giờ.
"Là tôi quá yếu đuối, tôi vốn nên cứu anh trai, nhưng tôi sợ, căn bản không dám ra mặt..."
"Đây đều là lỗi của tôi, là tôi dẫn anh trai ra ngoài ăn cơm sườn... Cha không cho tôi dẫn anh trai ra ngoài, tôi tưởng tôi đã giấu rất kỹ..."
Bạch Trân Trân tóm lấy trọng điểm: "Ngược đãi tận mấy tiếng?"
Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ bình thường, nhưng Vương Quan Hữu lại cảm thấy uy nghiêm của mình bị xâm phạm, ông ta treo ngược Vương Chí Thanh lên, ngược đãi tận mấy tiếng.
Nhưng Vương Quan Hữu vẫn biết.
Vương Chí Kiệt gật đầu, trong giọng nói càng thêm nghẹn ngào: "Mới đầu anh trai còn cầu xin ông ấy, nhưng ông ấy không hề dừng tay, cuối cùng còn chặn miệng của anh trai..."
Sau khi ông nội và mẹ qua đời, tính cách của Vương Quan Hữu trở nên càng bạo ngược, sức chịu đựng của ông ta với Vương Chí Thanh hiển nhiên đã tới cực điểm, bởi vì không thể chịu đựng, cho nên thái độ đối với Vương Chí Thanh mới ngày càng tồi tệ.
"Đã xảy ra chuyện gì? Cô Bạch, cô đã phát hiện cái gì?"
Bạch Trân Trân không đợi cậu ta nói hết, đứng dậy đi tới bên cạnh Vương Chí Thanh, quan sát kỹ người đang nằm ở đó.
Ông Tấn Hoa cảm thấy chắc Bạch Trân Trân đã phát hiện gì đó, dứt khoát đi tới đứng bên cạnh cô.
Nói tới cuối cùng, cậu ta càng thêm nấc nghẹn: "Tôi sợ anh trai xảy ra chuyện gì, lấy hết dũng khí đi vào cứu anh trai...
Bạch Trân Trân chỉ Vương Chí Kiệt: 'Dựa theo Vương Chí Kiệt nói, Vương Chí Thanh bị ngược đãi nặng nề, cậu ta còn nói, Vương Quan Hữu rất căm hận Vương Chí Thanh, luôn ra tay độc với cậu ta."
Bạch Trân Trân chỉ Vương Chí Thanh nói: "Thương thế của cậu ta quá nhẹ rồi."
Ông Tấn Hoa: "Cái gì?" Ông Tấn Hoa hỏi một câu, với ánh mắt của anh, quả thực không nhìn ra Vương Chí Thanh có vấn đề gì.
Ông Tấn Hoa nhảy số, hiểu ý của Bạch Trân Trân.
"Tôi nhớ lúc tới trên người cậu ta có không ít vết thương, trông rất thảm, nhưng anh nhìn cậu ta..."
"Trưởng khoa Ông, chắc anh biết, người bị ngược đãi mấy tiếng không nên có loại thương thế này."
"Không sai, vừa nãy bác sĩ đã nói, cậu ta chỉ bị thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì lớn."
Bạch Trân Trân gật đầu, nét mặt có hơi ngưng trọng.
Trong lúc nói, Bạch Trân Trân dứt khoát vén chăn đang đắp trên người Vương Chí Thanh lên, cô tiện tay cởi nút áo trên người Vương Chí Thanh ra, lộ ra thân thể trơn bóng của cậu ta.
"Cô nói thương thế của cậu ta không nên như thế này?"
Bây giờ trên người Vương Chí Thanh vẫn có vết thương, nhưng so với bộ dạng thê thảm tới mức không nỡ nhìn trước đó, vết thương trên người cậu ta đã tốt hơn cực kỳ nhiều, thậm chí còn có vài chỗ vốn có vết thương đã khôi phục bình thường.
Đây là năng lực tự hồi phục đáng sợ cỡ nào?
Đây chắc là lý do vì sao cậu ta bị ngược đãi mấy tiếng lại không bị thương nặng.
Thân thể của cậu ta không ngừng tự hồi phục, mà tốc độ tự hồi phục này đã không phải mức độ người bình thường có thể có.
Nhưng Bạch Trân Trân rất chắc chắn cậu ta là con người.
Bạch Trân Trân mặc lại áo cho Vương Chí Thanh, sau đó im lặng lấy ra một xấp bùa giấy, sau đó dùng từng tờ lên người Vương Chí Thanh.
Số bùa giấy này đều vô dụng với con người, chỉ có thể sản sinh tác dụng với vật không phải người.
Mấy tờ trước đó đều không có vấn đề gì, cho tới khi dán tờ cuối cùng lên, tờ bùa đó đột nhiên đổi hướng, tới lui ở chỗ đỉnh đầu cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận