Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 710:

Chương 710:Chương 710:
Lúc đi từ bệnh viện ra ngoài, Bạch Trân Trân vẫn giữ khuôn mặt cứng đờ, cô đón xe về nhà, rửa mặt thay một bộ quân áo rồi lại đi từ trong nhà ra.
Thời tiết bên ngoài không tệ nhưng Bạch Trân Trân không có chút tâm trạng tốt đẹp nào, cô lên xe buýt, chuẩn bị đi trung tâm thương mại dạo một vòng.
Lúc cô lên xe, xe buýt còn chưa có một ai, Bạch Trân Trân tìm một chỗ dựa vào cửa sổ sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Xe buýt lảo đảo lắc lư đi về phía trước, dừng lại ở một vài điểm dừng, người trên xe đã dần đầy.
Sau khi có nhiều người, không khí trong khoang xe không được tốt lắm, Bạch Trân Trân đang chuẩn bị mở mắt ra đã nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng nhục mạ cao vút của một người đàn ông.
"Mày có ác tâm đúng không hả? Người không sạch sẽ thì đừng có ra ngoài, đã ra ngoài thì có thể thu xếp cho mình sạch sẽ hơn một chút được không? Mày xem thử xem bản thân là cái bộ dạng gì? Nhiều người nhìn mày như vậy, tuổi mày còn trẻ mà sao không biết xấu hổ như thế?"
Sau khi hắn ta nói xong, lại có giọng một cô gái vô cùng hoảng hốt luống cuống nói lời xin lỗi: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, không phải cháu cố ý đâu, cháu cũng không biết, rất xin lỗi..."
Bạch Trân Trân mở mắt nhìn sang đó.
Cô gái nhỏ bị tên đàn ông mắng tới phát khóc, hận không thể đào một cái lỗ để chui vào, còn thiếu mỗi nước quỳ xuống xin lỗi tên này nhưng tên đàn ông cao to đó vẫn không chịu buông tha cho cô bé.
"Cháu cũng không biết tại sao mọi chuyện lại như vậy... Rất xin lỗi chú, không phải cháu cố ý, chú, không phải cháu cố ý đâu..."
Vốn dĩ hai người kia đứng chung một chỗ, cô gái nhỏ tới kì kinh nguyệt nên bẩn mất quần trắng, cảnh này bị tên đàn ông kia nhìn thấy, hắn bắt đầu lên tiếng nhục mạ cô gái nhỏ ngay lập tức.
Mà từ cuộc nói chuyện của những người xung quanh, rốt cuộc Bạch Trân Trân cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Mặt cô gái đầy hoảng loạn không nơi nương tựa, đứng ở góc độ của Bạch Trân Trân có thể thấy màu đỏ chói mắt sau lưng cô gái.
Tên đàn ông mắng người có vóc vừa cao vừa cường tráng, dáng vẻ hung thần ác sát, người chung quanh đều tuân theo quy tắc nhiều hơn một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện nên cũng chẳng ai mở miệng giúp đỡ.
Chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông vóc dáng to lớn đang chỉ một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, cao giọng quát mắng, mặt cô gái kia phồng tới mức đỏ bừng lên, nước mắt cũng sắp rơi xuống, cô hoảng hốt muốn chết, định giải thích rõ ràng.
"Tuổi tác mày cũng không còn nhỏ mà sao miệng lại thối thế? Mày phải ăn bao nhiêu cứt mới biến thành cái đức hạnh này?”
"Còn nhỏ tuổi mà đã lẳng lơ như thế, mày thiếu đàn ông à? Coi như thiếu đàn ông thì lúc này mày có thể đi ra..."
Tên đàn ông còn chưa nói dứt câu, Bạch Trân Trân đã không nghe nổi nữa, cô bất ngờ đứng dậy, bước nhanh tới, kéo cô gái nhỏ ra sau lưng sau đó ngẩng đầu nhìn tên đàn ông đang nổi điên chửi mắng.
"Nói xin lỗi là xong chuyện à? Mày có biết tao phải đi làm gì không? Nhìn thấy cái thứ xui xẻo của mày tao sẽ xui xẻo mất mấy ngày, người không sạch sẽ thì không biết tránh trong nhà sao? Ra đường rêu rao cái gì?"
"Con điếm thối, là mày tự tìm cái chết!"
Mặc dù Bạch Trân Trân cao có một mét bảy nhưng tên đàn ông to lớn cao một mét tám đứng trước mặt vẫn có chút thất thế.
Cô đứng ra như vậy, không hề khách khí chửi tên đàn ông một phen, lời của cô chọc giận hắn, đối phương bất ngờ giơ tay lên, quạt về phía mặt cô.
"Cô gái nhà người ta tới kỳ kinh nguyệt thì liên quan gì đến mày? Đấy là hiện tượng sinh lý bình thường, bẩn cái gì mà bẩn? Mày ngại bẩn thì đừng có chui từ lỗ của mẹ mày ra, đừng có chui từ cu cha mày ra, mày lớn như thế mà còn bắt nạt con gái nhà người ta, mày có thấy mất mặt không?"
Bàn tay của hắn xé gió quạt về phía mặt của Bạch Trân Trân nhưng cô chẳng sợ chút nào, cô bắt lấy cổ tay hắn sau đó nhấc chân đạp về phía nửa thân dưới của hắn.
Một cước này hạ xuống khiến tên đàn ông đau tới mức kêu thảm một tiếng, hắn mất đi sức chiến đấu trong nháy mắt, che nửa người dưới ngã xuống đất.
Kết quả một tên dân anh chị cao lớn uy mãnh nhìn rất hung dữ cứ thế bị Bạch Trân Trân đánh ngã một cách tùy tiện, mọi người thấy cảnh này xong đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trên cánh tay tên này xăm hoa văn rất lớn, nhìn còn rất hù dọa người khác, chắc người trên xe cũng cho rằng hắn ta là một dân anh chị nên không ai dám cản hắn lại.
Bạch Trân Trân nhìn tên đàn ông trông như con gà ốm, bật cười một tiếng, nói lời châm chọc không khách chút nào: "Mày đúng là đèn cạn dầu, người thì vừa cao lớn vừa dữ tợn nhưng thực ra chỉ là một con gà đần, thanh long bạch hổ trên tay mày không phải là vẽ lên đấy chứ?"
Vậy mà đã gục?
Bạn cần đăng nhập để bình luận