Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 782:

Chương 782:Chương 782:
Cầu Quốc Hoa có chút nghẹn họng, thấy sắc mặt Bạch Trân Trân không được tốt lắm, ông lại hỏi: "Cháu cũng ồn ào ầm ï với Tiểu Sinh à? Trước đó không phải cậu ta cứ một mực trước sư phụ sau sư phụ để gọi cháu hay sao? Hồi đó còn trực tiếp nói với chú rằng dù cậu ta có chết cũng phải chết trong nhà tang lễ của chúng ta, sao bây giờ lại bất thình lình từ chức?"
Không sai, Trân Tiểu Sinh đã từ chức, ngày hôm trước anh ta còn cố ý tới nhà tang lễ một chuyến để nộp đơn từ chức cho Cầu Quốc Hoa, nói mình không làm ở nhà tang lễ nữa.
Cầu Quốc Hoa hỏi anh ta vì sao, Trần Tiểu Sinh chỉ nói mình phải về thừa kế gia sản nên không thể đi làm ở nhà tang lễ.
"Lúc trước cậu đòi sống đòi chết muốn ở lại cũng không nói phải thừa kế gia sản, giờ cậu lại thừa kế gia sản?"
Cầu Quốc Hoa không hiểu, dù sao ban đầu khi Trần Tiểu Sinh tới đây làm việc nói năng rất có khí phách, bày tỏ mình sống là người nhà tang lễ, chết là ma nhà tang lễ, giờ còn chưa đến hai tháng mà người đã phải đi rồi?
Nhưng bất kể Cầu Quốc Hoa có hỏi thế nào thì Trần Tiểu Sinh cũng trả lời y như nhau, thậm chí sau khi Cầu Quốc Hoa hỏi nhiều anh ta còn nói chỗ này của Cầu Quốc Hoa là nhà tang lễ chứ không phải băng xã hội đen chỉ có thể vào không thể ra.
"Chú muốn đâm ba dao sáu lỗ trên người tôi rồi mới thả đi đúng không?”
(1) ba dao sáu lỗ, quy luật của băng đảng, nếu thành viên phạm phải điều gì đó không thể tha thứ mà muốn cầu xin được tha thì phải dùng dao tự đâm ba dao trên người mình.
Ban đầu, Trần Tiểu Sinh vì muốn bái Bạch Trân Trân làm thầy mà hao tổn không ít, thậm chí an ta còn huy động sự hỗ trợ của toàn bộ mọi người trong nhà tang lễ chính là để có thể bái nhập dưới tên Bạch Trân Trân.
Nhưng đến cuối cùng anh ta cũng không nói rõ nguyên nhân, điều này khiến cho Cầu Quốc Hoa cảm thấy rất là không biết phải làm sao, vừa đúng lúc Bạch Trân Trân tới làm cho nên ông muốn hỏi thử xem nguyên nhân là gì.
Cầu Quốc Hoa: "... Cái gì?"
Bạch Trân Trân ồ một tiếng, cực kỳ vô tình đáp lời: "Không có chuyện gì, anh ta phản bội sư môn thôi."
Dù sao chỗ như nhà tang lễ rất khó tuyển người, hơn nữa người bằng lòng làm nhập liệm sư đã ít lại càng ít, một năm nay cũng chỉ có Trần Tiểu Sinh bằng lòng tới làm, anh đột nhiên bỏ đi đương nhiên Cầu Quốc Hoa phải hỏi nhiều hơn một chút.
Không phải chứ, là lỗ tai ông có vấn đề hay Bạch Trân Trân nói chuyện có vấn đề, cái gì gọi là anh ta phản bội sư môn chứ?
Anh ta nhất định phải đi, Câu Quốc Hoa cũng không có cách nào chỉ có thể đồng ý yêu cầu của anh ta.
Dù Bạch Trân Trân nói chuyện nghe rất có lý nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, ông luôn cảm thấy Trần Tiểu Sinh hẳn không phải người như vậy...
"Chú Cầu, ánh mắt của chú là như nào thế? Anh ta lớn hơn tôi nhiều như vậy, lúc trước chỉ là vui vẻ nhất thời nên mới muốn bái nhập môn hạ của tôi, sau đó bắt đầu chung đụng thì anh ta lại phát hiện cứ để cho đàn bà ngồi lên đầu mình cũng không hay nên không muốn làm học trò của tôi nữa." Cầu Quốc Hoa: ..."
Sau đó Bạch Trân Trân thu anh ta làm đồ đệ, Trân Tiểu Sinh chuyên cần chăm chỉ, làm những việc mà học trò có thể làm tới mức độ cao nhất, sao lại phản bội sư môn? Tại sao nghe không đáng tin cậy như vậy?
"Chú mới quen biết Trần Tiểu Sinh được bao lâu? Chú chưa chắc đã biết anh ta thực sự như nào."
Cầu Quốc Hoa khôi phục lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Không có không có, Trân Trân, cháu hiểu lầm rồi, chú cảm thấy giật mình thôi."
Bạch Trân Trân vỗ bả vai Câu Quốc Hoa một cái, nói bằng giọng chân thành: "Chú Cầu, chú phải quen dần đi, dáng vẻ mà chú trông thấy có thể không phải dáng vẻ chân chính của người ta."
Bạch Trân Trân liếc Cầu Quốc Hoa một cái: "Chú cảm thấy tôi đang lừa chú hay sao?”
"Giống như tôi vậy, tôi đã từng thực sự cho rằng Trần Tiểu Sinh thật lòng thật dạ muốn làm học trò của cháu, có điều sau đó đã chứng minh tất cả đều là cháu tự mình đa tình, thực ra anh ta cũng không chân thành tới mức đó."
"Bằng không chú cho là tại sao tôi lại bất thình lình trả phép đi làm? Lần đầu tiên trong đời này làm sư phụ người ta, kết quả gặp phải kẻ khi sư diệt tổ, tôi đây trong lòng bị tổn thương cho nên phải dùng công việc để làm bản thân mình quên đi, chú Cầu, chú có hiểu được không?”
Miệng lưỡi của Bạch Trân Trân như thể đã được luyện qua, miệng nói bá bá bá không ngừng nghỉ, Cầu Quốc Hoa căn bản không có cơ hội chen vào, ông chỉ có thể nín nhịn cảm xúc nghe Bạch Trân Trân nói hết những lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận