Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 500:

Chương 500:Chương 500:
Nó thật sự là không thể kháng cự sức hấp dẫn trí mạng do máu thịt lẫn lộn bên dưới hấp dẫn, chỉ nghe thấy một tiếng "bợp”, bọn chúng đều chui ra từ trong đầu Vương Chí Thanh, đã rơi vào trong thùng máu thịt bên dưới.
Bạch Trân Trân tay mắt lanh lẹ đè thân thể Vương Chí Thanh lại, sau đó dán một lá bùa màu vàng vào miệng vết thương trên đầu cậu ta.
Lá bùa màu vàng bị thiêu cháy gân như không còn, hào quang màu vàng li tỉ li ti tranh nhau chen lấn tràn vào trong thân thể của cậu ta, chưa đến mấy giây sau, cái thóp đầu của Vương Chí Thanh đã được đóng lại hoàn toàn.
Nhưng mà vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu vẫn chưa phát hiện đường trở về của mình đã bị phá hủy, lúc này đang ăn những máu thịt nhân tạo mà Bạch Trân Trân làm ra vui đến quên cả trời đất.
Lực hấp dẫn của thịt lẫn máu là trí mạng với vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu, hiển nhiên nó không cách nào kháng cự lực hấp dẫn của thịt lẫn máu, nhất là máu xuất phát từ Vương Chí Kiệt, lực hấp dẫn đối với nó lại càng thêm trí mạng.
Sau khi Bạch Trân Trân nhìn vật nhừa nhựa đó tiến vào trong thùng nhỏ, thịt lẫn máu bên trong lập tức dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy giảm bớt, theo sự biến mất không sót lại tí vụn nào của thịt lẫn máu, vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều...
Cái thứ này thật sự quá là buồn nôn, hơn nữa ô nhiễm tinh thân mà nó tạo nên vô cùng nghiêm trọng, Bạch Trân Trân ném vào trong mấy lá bùa trừ tà, bùa trừ ma các kiểu, sau khi từng lá bùa được ném xuống, chạm vào vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu, lập tức bốc cháy rừng rực.
Tiếng thét đinh tai nhức óc "chỉ chi chi" vang lên, vật thể nhừa nhựa giãy giụa muốn trốn, nhưng lại bị nhốt ở trong chắc chắn, không tránh thoát được.
Vương Chí Kiệt lại được tự do trượt ngồi từ trên ghế, cậu ta bụm trái tim của mình, thở hổn hển từng hơi tưng hơi.
Mùi hương thơm ngọt mê người trước đó đã biến mất không còn đâu, theo đó là một luồng mùi hương hôi thối không thể diễn tả bằng lời.
“Buông cậu ta ra đi.'
Sau khi vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu bị đốt cháy gần như không còn, đôi mắt vốn dĩ màu đỏ lòm, nhìn như dã thú hóa của Vương Chí Kiệt đã chậm rãi khôi phục bình thường, nét mặt cậu ta ra rời, tinh thân như đã hao tổn không ít.
Bạch Trân Trân bình tĩnh đeo khẩu trang lên cho mình, sau đó dán lên người một tấm bùa cách hương, nhìn chung không chịu ảnh hưởng. Có điều đáng tiếc là, cô trang bị đến tận răng, những người còn lại thì thảm rồi, chưa kịp chuẩn bị bọn họ đã bị mùi hương đó ập đến suýt chút nữa đã ngất đi. Bạch Trân Trân thấy thế, có lòng tốt chia cho bọn họ mấy lá bùa cách hương, sau khi bọn họ dán lên người mới cảm thấy tốt lên rất nhiều.
Bạch Trân Trân phân phó một tiếng, Từ Phong và Ông Tấn Hoa nghe vậy, lập tức thả Vương Chí Kiệt ra.
Vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu bị thiêu cháy phát ra những tiếng kêu thảm thiết, cường độ giấy giụa cũng trở thành càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh. Nhưng mà bất kể giãy giụa như thế nào, nó cũng không thể trốn thoát khỏi chiếc thùng nhỏ, ngọn lửa màu vàng được thắp lên, cắn nuốt vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu, ngay cả một chút xíu vết tích cũng không chừa lại. Bạch Trân Trân thấy thế, cười nhạo một tiếng nói: "Cậu đang nói láo."
"Cậu nói là, thức ăn mà tà vật nhà các cậu cung phụng ăn là thi thể gia chủ, thật sao?"
Vương Chí Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, trong mắt xuất hiện sự tàn độc, nhưng chỉ trong chớp nhoáng cậu ta lại che đi, lúng ta lúng túng mở miệng nói: "Không sai, chính là như vậy..."
Sau khi Bạch Trân Trân thấy cảnh này, cất bước đi tới trước mặt của cậu ta, sau đó ngồi xổm xuống nhìn về phía Vương Chí Kiệt.
"Không tin thì cậu có thể kiểm tra, tà vật đó tôi dùng thịt heo và máu của cậu dẫn nó ra từ trong đầu anh trai cậu, cái thóp của anh trai cậu bị chặn lại rồi, tà vật đó đã không thể tiến vào trong thân thể anh trai cậu nữa.”
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt não của Vương Chí Kiệt đã trống rỗng, cậu ta không dám tin mở to hai mắt nhìn, bật thốt lên: "Cô nói láo, điều này sao có thể?"
Bạch Trân Trân thấy cậu ta không tin, dùng một tay tóm Vương Chí Kiệt từ dưới đất, lôi cậu ta đến bên người Vương Chí Thanh.
"Nếu như tà vật kia chỉ thích ăn người chết, máu của cậu hoàn toàn không thể tách vật thể ký sinh trong đầu anh trai của anh ra."
Hàm lượng tin tức mà Bạch Trân Trân nói là rất khổng lồ, mang đến đả kích cực kỳ cường liệt cho cậu ta, cậu ta run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu anh trai của mình.
Vốn dĩ cái thóp lõm xuống bây giờ đã bình thường lại, sờ tới sờ lui không còn sự mềm mại đã từng có. Cuối cùng cái thóp của cậu ta đã bị chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận