Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 503:

Chương 503:Chương 503:
Dựa theo lời Vương Chí Kiệt nói, Vương Chí Thanh là vào năm chín tuổi trở thành thế này, từ đó có thể suy đoán ra, lúc Vương Chí Thanh chín tuổi, tà vật đã tuyển chọn cậu ta làm người thừa kế đời tiếp theo, còn Vương Chí Kiệt là tồn tại với tư cách tế phẩm. Hiện tại Vương Chí Thanh hai mươi hai tuổi, thời gian mười ba năm, không để tà vật đó trưởng thành hoàn toàn. Bạch Trân Trân đoán là tà vật nhất định phải ăn sạch sẽ tế phẩm là Vương Chí Kiệt mới có thể trưởng thành thực thụ. Có điều trong đó còn có một số điều Bạch Trân Trân không hiểu được, nhưng bởi vì chứng cứ không đủ, tạm thời cô vẫn không có cách nào nhận biết tột cùng là cái gì. Nhưng thông qua tin tức nhìn thấy bây giờ, Bạch Trân Trân cảm thấy, dù thế nào chuyện xưởng đóng giày của nhà họ Vương cũng là tranh ăn với hổ, sau đó đã quá sức rồi.
"Vương Chí Kiệt, cậu sắp bị tôi bới ra sạch sẽ rồi, còn không chịu nói sao? Tôi không tin cậu cái gì cũng không biết, cậu cũng đừng giả bộ cái gì cậu cũng không biết với tôi, tà vật trên người anh của cậu được giải quyết, cái tên đó của nhà cậu vẫn còn tồn tại đấy."
"Tôi tin tà vật đó nhất định có biện pháp tìm tới cậu, nếu không khi cậu đã biết chân tướng, sao có thể không chạy?”
Bạch Trân Trân cảm thấy, chưa hẳn Vương Chí Kiệt không biết những thứ vòng vèo ở trong đó, nhưng rõ ràng cậu ta là người trưởng thành không bị hạn chế tự do, Vương Quan Hữu cũng cho cậu ta đủ tự do, vậy đã đại biểu rằng khẳng định là đối phương biết, cho dù cho cậu ta tự do thì cậu ta cũng chạy không thoát.
Lúc tà vật đối mặt người bình thường đó chính là sự tồn tại lấn áp về đẳng cấp, thủ đoạn của bọn nó chỉ thừa chứ không thiếu, anh mãi mãi không biết bọn chúng sẽ dùng biện pháp gì giam cầm anh, bức ép anh, khiến anh trở thành tế phẩm của bọn họ.
"Những lời vừa rồi tôi nói không phải đang đùa với cậu, trong đầu cậu không có vật ký sinh, nhưng cậu lại có năng lực giống anh trai cậu, vừa rồi tôi cắt cổ của cậu cậu vẫn chưa chết... Liên hệ giữa cậu và quái vật có khả năng sâu hơn trong suy nghĩ của tôi."
Tên này chính là một tên khó chơi, đã tới nước này rồi mà còn do do dự dự, thật sự cho rằng Bạch Trân Trân sẽ vội vàng xin cậu ta sao?
Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, đứng thẳng người.
Cậu ta giãy giụa bò dậy từ dưới đất, muốn đuổi theo cản Bạch Trân Trân lại. Cậu ta không phải đồ ngu, Bạch Trân Trân còn chưa tới xưởng đóng giày đã nhìn ra nhiều vấn đề vậy, nếu như cô đến xưởng đóng giày rồi thì nhất định sẽ tìm ra nhiều thứ hơn. Nói không chừng cô còn có thể xua tan đám mây đen luôn luôn chiếm cứ trên đỉnh đầu người nhà họ Vương bọn họ. Nào ngờ Bạch Trân Trân hoàn toàn không ra chiêu như lối thường, rõ ràng đã làm nhiều vậy, nhưng lại đột nhiên không muốn làm tiếp nữa. Cô nói đi là đi, hoàn toàn không quan tâm với chuyện chân tướng, hoàn toàn không để ý, giống như là bất kể bọn họ thế nào cũng chẳng có dính líu gì với cô.
Trân Tiểu Sinh vui vẻ theo sau.
Sau khi ném lại mấy câu này, Bạch Trân Trân dẫn theo Trần Tiểu Sinh đi ra ngoài, ngay cả cho Vương Chí Kiệt trên mặt đất cơ hội đổi ý cũng không có.
"Mang hai người bọn họ về sở cảnh sát, dùng cách thức thẩm vấn bình thường là được, nếu thật sự không được thì mang Quan Công sở cảnh sát các anh cung phụng ra để trấn áp, hai người bọn họ không gây nổi sóng gió gì."
Bạch Trân Trân đi tới cửa phòng bệnh, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa và Từ Phong.
Vốn dĩ Vương Chí Kiệt còn chuẩn bị tiếp tục diễn tiếp, cậu ta tưởng là Bạch Trân Trân sẽ vẫn giống như mấy lần trước đó, xem như nhìn ra cậu ta đang giả bộ vẫn sẽ giúp cậu ta làm việc. Ai biết Bạch Trân Trân thế mà thật sự rời đi không quay đầu lại thế, lúc này Vương Chí Kiệt mới sững sờ.
"Tiểu Sinh, chúng ta đi."
Cậu ta tức giận kêu lớn: "Tôi không có phạm pháp, các anh dựa vào cái gì bắt tôi? Các anh làm vậy là trái với nhân quyền, tôi có quyền tố cáo các anh"
Nhưng mà cậu ta mới lảo đảo chạy được hai bước thì lại bị hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa cản lại, hai người đứng trước mặt của cậu ta, còng tay của cậu ta lại.
Vương Chí Kiệt: ”...'
Vương Chí Kiệt trợn tròn mắt, cậu ta không thể để cho Bạch Trân Trân đi, vấn đề của Vương Chí Thanh đã giải quyết, nhưng vấn đề của cậu ta còn chưa giải quyết cơ mà, nếu Bạch Trân Trân đi rồi cậu ta phải làm sao bây giờ?
Vương Chí Kiệt giùng giằng, kêu gào lúc này khác hẳn với cậu ta lúc ra vẻ khúm núm, có lẽ phải nói, đây mới là bộ mặt thật của cậu ta, trước đó chẳng qua chỉ là giả bộ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận