Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 239:

Chương 239:Chương 239:
Bạch Trân Trân bị sự nhộn nhạo nơi trái tim đột nhiên xuất hiện của mình dọa rớt mồ hôi hột, vội vàng loại bỏ suy nghĩ kỳ kỳ quái quái. Nhất định là đúng lúc bầu không khí quá giống tiểu thuyết, khiến cô suy nghĩ sai lệch, cho nên mới khiến cô sinh ra ý nghĩ muốn làm gì đó với Ông Tấn Hoa.
Có điều sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, cũng là do dáng vẻ của Ông Tấn Hoa rất phù hợp thẩm mỹ của cô, hơn nữa làm việc không cứng nhắc, cô đi trộm anh canh chừng... Có lẽ là bởi vì cùng làm chuyện xấu, cho nên mới cảm thấy thân cận với anh thêm chút.
Vốn dĩ cũng không phải là ý nghĩ sâu sắc gì, Bạch Trân Trân vừa nghĩ vậy trái lại đã thấy hợp tình hợp lý, thế là cô vui sướng ném chuyện mới vừa rồi ra sau ót, chạy đi tắm rửa.
Đáng nhắc tới chính là, Ông Tấn Hoa không có những suy nghĩ "đàn ông là phải thế này, thế khác", Bạch Trân Trân làm cơm, Ông Tấn Hoa đi rửa chén.
Sau khi anh rửa chén rồi mới rời đi!!!!
Độ thiện cảm mình dành cho Ông Tấn Hoa gia tăng, tuyệt đối nguyên nhân đến từ phương diện này, người đàn ông biết chủ động rửa chén còn là người đàn ông đẹp trai như vậy, thật là quá hiếm có!
Nhà Bạch Trân Trân không nhỏ, chỉ có một mình cô ở, đâu đâu cũng rất rộng rãi, cô đi ngâm mình tắm rửa, cuối cùng là xua tan hết tất cả mệt nhọc trên người.
Đã giết bắt được hung thủ giết Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ, lại dạy dỗ kẻ đó một trận, tâm trạng của Bạch Trân Trân rất không tệ.
Hơn nữa anh ta thế mà không nói rõ ràng với sư phụ, chỉ để lại mảnh giấy tin nhắn đã đi!
Cô lắc đầu, nhắm mắt lại nằm ở trên giường, chưa qua bao lâu đã đi ngủ.
Trước đó lúc ở trên đường Trần Tiểu Sinh không có nhận thấy có gì không đúng, nhưng khi xe chạy vòng quanh trên núi đường, cơn ấm đầu của Trần Tiểu Sinh đã chậm rãi tỉnh táo lại.
Lúc ban ngày, Trân Tiểu Sinh dưới sự bức ép của Cầu Quốc Hoa, chỉ có thể không cam lòng không cam nguyện theo ông tới thôn Trần Gia.
Bạch Trân Trân ngủ rất say sưa, ở vào khu Nguyên Lãng thôn Trần Gia thì không yên bình thế.
Anh ta đột nhiên ý thức được hình như mình đã làm một chuyện rất ngu xuẩn. Rõ ràng trước đó Bạch Trân Trân dặn đi dặn lại, bảo anh ta không nên đến thôn Trần Gia, vì thế còn nói dối với Cổ Anh Hùng, nói cánh tay của anh ta bị thương rồi. Rõ ràng anh ta cũng đồng ý vâng vâng dạ dạ, thể hiện mình chắc chắn sẽ không đến thôn Trần Gia, thế nhưng sau khi gặp Cầu Quốc Hoa, sau khi bị ông hà hiếp, anh ta thế mà lơ mơ đồng ý đến thôn Trần Gia.
Lúc lên giường, Bạch Trân Trân cảm thấy ngờ ngợ hình như mình đã quên đi thứ gì, suy nghĩ kỹ trong chốc lát, hình như không có quên cái gì.
Cầu Quốc Hoa đang chuyên tâm lái xe, giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời Trân Tiểu Sinh nói.
Thấy xe càng đi càng chệch hướng, trên đường ngay cả bóng hình xe khác cũng không thấy được, Trần Tiểu Sinh càng cảm thấy bất an.
Anh ta gom góp hết dũng cảm, lấy hết dũng cảm mở miệng nói: "Chú Cầu, tôi đau bụng, chú có thể đưa tôi đến bệnh viện hay không, có lẽ tôi đã bị viêm ruột thừa..."
Sau khi tỉnh táo lại, cuối cùng Trân Tiểu Sinh đã nhận ra là lạ, khi ấy anh ta tựa như đầu óc bị mụ mị, quyết định được đưa ra giống như đều không phải xuất từ ý muốn của anh ta. Trân Tiểu Sinh sắp bị tiếng nói của mình làm cho đỉnh tai nhức óc, nhưng Cầu Quốc Hoa vẫn không có phản ứng gì, chỉ im lặng lái xe.
Hoang mang trong lòng khiến sắc mặt Trân Tiểu Sinh trở nên càng ngày càng trắng, thịt trên hai gò má không khống chế được mà run rẩy, anh ta hít sâu một hơi, run run rẩy rẩy mở miệng nói: "Chú Cầu, chú Cầu, bụng tôi đau quá..."
Anh ta cố ý nói to, nhưng không dám liều với Câu Quốc Hoa, dù sao hiện tại đang ôm cua trên núi, nếu tay Cầu Quốc Hoa run nhẹ thôi thì bọn họ có thể sẽ người kéo cả xe lật xuống.
Dáng vẻ này của Cầu Quốc Hoa rất kỳ lạ, hai người một người ở vị trí lái, một người ở tay lái phụ, ông vậy mà không nghe được mình nói chuyện sao?
Cảnh tượng này rất quái đản, Trân Tiểu Sinh đi theo Bạch Trân Trân đã lâu như vậy, cũng coi như là thân kinh bách chiến rồi, nếu còn không nhìn ra Cầu Quốc Hoa có vấn đề, anh ta thật sự uổng công đi bái sư rồi.
"Chú Cầu, tôi đau bụng..."
Trần Tiểu Sinh vừa nói, vừa há miệng run rẩy lấy bùa hộ mạng và túi chu sa mà Bạch Trân Trân cho anh ta từ trong túi ra, ngoài ra còn lấy tàn nhang Bạch Trân Trân chuẩn bị cho anh ta ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận