Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 392:

Chương 392:Chương 392:
Bạch Trân Trân hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, ở trước mặt đối phương, đè nén cảm xúc nóng nảy cuộn trào trong lòng xuống.
Đợi sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Bạch Trân Trân nâng mắt nhìn đối phương, lạnh nhạt lên tiếng nói: "Cho nên, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cách xa tôi chút chính là giúp đỡ lớn nhất đối với tôi."
Trên mặt Hùng Khiết hiện ra một tia đau thương, cô ta cúi đầu, ngoan ngoãn xin lỗi Bạch Trân Trân.
"Xin lỗi cô Bạch, đều là tôi không tốt, nếu tôi khiến cô cảm thấy bất mãn, cô không thích sự phục vụ của tôi, có thể tìm lão gia đổi tôi đi."
Bạch Trân Trân nhìn cô ta, lười quan tâm, loại chiêu thức lấy lui làm tiến này quá cũ, nếu cô mắc câu, cô không phải Bạch Trân Trân nữa.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân không phí lời với đối phương, trực tiếp mở cửa phòng đi vào, Hùng Khiết muốn vào theo, nhưng Bạch Trân Trân trực tiếp hất cửa, chặn cô ta ở bên ngoài.
Nếu không phải Hùng Khiết phản ứng nhanh, cửa hất lại sắp đập vào mũi của cô ta rồi.
Hùng Khiết: "..."
"Nếu cô thật sự chọc tới cô ấy, vậy cô cố hết sức dỗ cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy rất dễ dỗ."
Sau khi về phòng mình, Hùng Khiết phản hồi đánh giá và quan sát của mình về Bạch Trân Trân cho Kim Thủ Thiên.
Tuy Kim Thủ Thiên chỉ gặp mặt Bạch Trân Trân hai lần, nhưng thông qua quan sát của anh ta, còn có tin tức do Hùng Khiết phản hồi về, Bạch Trân Trân không phải kiểu người nhỏ mọn, Lưu Ba khiến Bạch Trân Trân phản cảm như thế là bởi vì hắn ta chạm tới giới hạn của Bạch Trân Trân.
Kim Thủ Thiên ở đầu dây bên kia nhìn con đường đèn đuốc lụi tàn bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Không đâu, cô vẫn chưa chạm tới giới hạn của cô ấy."
"Lão gia, cô Bạch đã có rất nhiều bất mãn với tôi rồi, tôi nghi có thể cô ấy sẽ rất nhanh phản ánh với ngài, bảo ngài điều tôi đi..."
Chắc Hùng Khiết sẽ không chọc Bạch Trân Trân chán ghét.
Cô ta đứng bên ngoài, lại nói xin lỗi với Bạch Trân trân một lúc, cho tới khi bên trong truyền tới giọng nói thiếu kiên nhẫn của Bạch Trân Trân, Hùng Khiết mới hài lòng rời đi.
***
Nghe trong giọng nói của Kim Thủ Thiên lộ ra dịu dàng, Hùng Khiết chỉ cảm thấy sởn gai óc, không phải, rốt cuộc lão gia từ đâu nhìn ra Bạch Trân Trân rất dễ dỗ?
Nhưng lão gia chính là lão gia, lời lão gia nói, người làm hạ nhân như họ nghe theo là được, chất vấn lão gia? Không có, họ cũng không phải che chê mạng mình dài.
Hùng Khiết: "..."
Quả nhiên, muốn kiếm tiền từ người giàu không phải chuyện dễ dàng như thế, dù sao người có tiền chỉ là có tiền chứ không ngốc, muốn có được tiền từ trong tay họ thì phải bỏ ra thứ nhiều hơn mới được.
Lười tắm, lười thay đồ, thậm chí lười cử động.
Nhà của Kim Thủ Thiên hào hoa thì rất hào hoa, nhưng Bạch Trân Trân ở lại đây rất mệt mỏi. Sau khi nói không cần Hùng Khiết giúp đỡ lân nữa, cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh, Bạch Trân Trân thở hắt ra, chỉ cảm thấy đau đầu, cô thở dài một tiếng, nhắm mắt lại nằm trên giường.
"Quả nhiên, tiên bạc lu mờ mắt, nếu sớm biết như vậy, khi đó mình không nên tham số tiền đó..."
"Bạn tốt, lưng tựa lưng..."
Trước khi ngủ, Bạch Trân Trân thả rỗng đầu óc, cưỡng chế quên đi chuyện xảy ra hôm nay, sau đó nằm trên giường ngủ.
Có điều tuy mệt mỏi, nhưng điều kiện vật chất vẫn được thỏa mãn, ít nhất bồn tắm mát xa đủ lớn, tỉnh dầu đủ thơm, sau khi tắm xong, cả người cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Bạch Trân Trân không ngừng thiết lập tâm lý cho mình, dần dần, đại não nóng hổi của cô đã khôi phục bình thường, Bạch Trân Trân thở phào một hơi, đứng dậy đi tắm rửa thay đồ.
Giường ở phòng dành cho khách rất mềm, nhiệt độ điêu hòa cũng thích hợp, ngủ rất thoải mái, thế nhưng lúc ngủ tới nửa đêm, bên tai Bạch Trân Trân truyên tới một giọng nói có hơi quen thuộc.
Khom lưng vì năm đấu gạo, những thứ này đều là thứ cô nên chịu.
"Bạn tốt, lưng tựa lưng..."
Bạch Trân Trân trong cơn mê ngủ dần nhíu mày lại, trên làn da lộ ra bên ngoài của cô nổi lên da gà chi chít, điều hòa giống như hỏng, nhiệt độ không ngừng giảm thấp, hơi cô thở ra đều hình thành sương trắng, trên lông mi cũng nhuộm lên một lớp băng sương dày.
Nhưng Bạch Trân Trân giống như bị bóng đè, lông mi không ngừng rung, nhưng vẫn luôn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Bạn tốt, lưng tựa lưng..."
"Bạn tốt, lưng tựa lưng..."
Theo âm thanh giống như tẩy não này, giường tựa như biến thành đầm lầy, thân thể của Bạch Trân Trân không ngừng chìm xuống, trông giống như bị giường nuốt chửng.
"Bạn tốt, lưng..."
Bạch Trân Trân mở mắt ra, giường lập tức khôi phục bình thường, thân hình giống như sắp hãm vào của cô trước đó tựa như là ảo giác.
Sau khi cô tỉnh dậy, tiếng lẩm bẩm kỳ quái đó cũng biến mất, ngoài nhiệt độ điều hòa có hơi thấp, không nhìn ra vấn đề khác trong phòng.
Bạch Trân Trân đen mặt, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Da của cô rất trắng, cho nên dấu vết xuất hiện bên trên cũng cực kỳ nổi bật.
Trên cổ tay của Bạch Trân Trân có một dấu ngón tay màu xanh tím, trông giống như có người cầm chặt cổ tay của cô vậy.
Nhưng Bạch Trân Trân lại không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy có bất cứ khó chịu nào, tựa như đó chỉ là một dấu vết trông có hơi đáng sợ.
Ánh mắt của cô rơi lên chiếc giường mình đang ngủ, chân mày lần nữa nhíu lại.
Đồng hồ trên tường vẫn đang hoạt động, kim giây màu đỏ chuyển tới mười hai, Bạch Trân Trân liếc nhìn vách tường, phát hiện lúc này là ba giờ sáng.
Cô mới ngủ năm tiếng, đang trong mộng liền bị dày vò tỉnh, cảm giác thiếu ngủ khiến người ta rất khó chịu.
Bạch Trân Trân thở hắt ra một hơi... hôm qua tới hôm nay hình như cô thở hắt rất nhiều, rốt cuộc phải thở hắt bao nhiêu lần?
Bạch Trân Trân đột nhiên nóng nảy lật giường lên, sau đó cô nhìn thấy thi thể đóng ở dưới giường mình.
Bạch Trân Trân: "...'
Chẳng trách luôn lảm nhảm bên tai cô lưng tựa lưng gì đó, đây không phải chính là lưng tựa lưng sao?
Có lẽ nhà họ Kim này chính là đầm rồng hang hổ, là phó bản khủng bố, lúc nào ở đâu cũng có thể quét ra thi thể đúng không?
Bạch Trân Trân nóng nảy trực tiếp gọi điện thoại cho Kim Thủ Thiên: "Ngài Kim, tôi có thù với anh sao? Anh tìm người đóng thi thể dưới giường tôi là có ý gì?"
Kim Thủ Thiên đang ngủ say bị đánh thức: '..."
Không phải, tiểu tổ tông này lại đang quậy cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận