Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1118:

Chương 1118:Chương 1118:
Đường Bảo không phải đứa bé cái gì cũng không hiểu, mặc dù cậu bé không rõ Bạch Trân Trân thu nhận cậu bé cần bỏ ra cái giá gì, nhưng cậu bé biết tình trạng khi đó của mình. Lúc đó cậu bé muốn chôn vùi cùng không gian quỷ quái, Bạch Trân Trân cứu cậu bé, khẳng định phải trả một cái giá, hơn nữa cái giá này không nhỏ. Thế nhưng từ đầu đến cuối Bạch Trân Trân chưa từng đề cập đã làm cái gì vì cậu bé, ngược lại còn không ngừng trấn an Đường Bảo, để cậu bé không cần phải sợ, cũng không cần hâm mộ người khác, bởi vì những gì người khác có, Bạch Trân Trân đều sẽ cho cậu bé.
Trong lòng người giấy nhỏ tan chảy, lỗ sâu hoắm to lớn bởi vì vừa rồi hâm mộ người khác mà sinh ra vào thời khắc này đã được bù đắp, đầu của cậu bé nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay của Bạch Trân Trân, sau đó bay vào túi gấm của Bạch Trân Trân chuẩn bị cho cậu bé.
Sau khi Kỳ Lỗi thấy cảnh này thì hơi sững sờ, lập tức nói: "Cô muốn nuôi cậu bé sao?"
Bạch Trân Trân nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Kỳ Lỗi, trên mặt không hề che giấu sự đề phòng.
"Làm sao? Anh có ý kiến?"
Vẻ mặt cô viết rõ ý "có ý kiến tôi cũng sẽ không nghe", Kỳ Lỗi không khỏi cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Cô Bạch, cô hiểu lầm rồi, chỉ là muốn nhắc nhở cô mấy câu, nuôi tiểu quỷ là tà thuật, không phải cách làm chính đạo, cô..."
Không đợi Kỳ Lỗi nói xong, Bạch Trân Trân đã tựa như là nghe được chuyện cười đau bụng, cô không thể tin nhìn vê phía Kỳ Lỗi, hơi lên giọng nói: 'Không phải chứ? Anh thế mà nói với tôi mấy lời không phải cách làm chính đạo?”
"Chuyện mà những Huyền Thuật Sư các anh làm có mấy chuyện có thể được xưng tụng là chính đạo? Khoan chưa nói, anh xem linh hồn của những đứa bé kia đi, nhìn xem những người làm cha mẹ cực kỳ bi thương đi, đây đều là các anh tạo nghiệt, các anh sẽ không cảm thấy không phải mình tự tay giết người, thì các anh có thể phủi mình sạch sẽ chứ?”
Thông qua của cách làm việc Bạch Trân Trân, cô làm việc càng thiên hướng Huyền Môn trước đây, tất cả lấy người bình thường làm chủ, dùng hết khả năng cứu vớt bọn họ, mặc kệ mình bỏ ra cái giá gì đối với họ cũng không quan trọng. Chỉ cần có thể cứu người, dù họ hi sinh cũng không quan trọng. Họ tu hành được một thân thuật pháp cao siêu, ôm trái tim hi sinh vì vạn dân, cứu vớt vạn dân. Nhưng Huyền Môn bây giờ đã khác với quá khứ, Huyền Thuật Sư bây giờ đã không còn xem cứu vớt thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình.
Bạch Trân Trân sắp bị đối phương chọc tức tới bật cười: "Hơn nữa, ai nói tôi muốn nuôi tiểu quỷ thế? Cung phụng linh đồng anh không hiểu à? Tôi đã bẩm cáo với âm thần, đối phương cho phép tôi cung phụng linh đồng, tôi đã trình với thần rồi, nếu các anh nói tôi có vấn đề, vậy đi tìm âm thần đại nhân hỏi đi, xem xem rốt cuộc tôi làm có hợp quy tắc hay không."
Nhưng Bạch Trân Trân không nhúc nhích chút nào, cô quét nhìn đối phương một cái, trong tình cảnh sau lưng chỉ toàn là tiếng kêu khóc của quyến thuộc của những đứa bé đã chết, người này nói bảo cô tín nhiệm anh ta, Bạch Trân Trân cảm thấy chỉ cần đầu óc mình không bị hỏng thì sẽ không tín nhiệm Kỳ Lỗi.
"Cô Bạch, tôi không có ý đó, cô không cần phòng bị tôi như thế..."
Thái độ của Bạch Trân Trân không thân thiện lắm, thái độ lúc nói chuyện cũng cực kỳ hung dữ, Kỳ Lỗi biết lửa giận của Bạch Trân Trân chưa tiêu, trong giọng nói không khỏi thêm mấy phần bất đắc dĩ.
Hiển nhiên Kỳ Lỗi cũng hiểu điều này, anh ta cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cô Bạch, những lời tôi nói không phải giải thích cho bản thân tôi, mà là Huyền Môn của hiện tại và của quá khứ đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất."
Trước đó bởi vì Đỗ Văn Khiết, mặc dù Bạch Trân Trân không quá tin tưởng lời cô ta nói, nhưng ít nhiều vẫn chịu chút ảnh hưởng, cảm thấy xem như những Huyền Thuật Sư đó làm việc bất hợp lý, nhưng dẫu cũng sẽ không bất hợp lý mấy. Nhưng những hình ảnh nhìn thấy ở bên trong không gian quỷ quái kia lại khiến cho Bạch Trân Trân biết rõ, mình đã đề cao đám Huyền Thuật Sư đó rồi, bọn họ chưa từng tự tay giết người, nhưng bọn họ thấy chết không cứu, mặc cho tà ma tàn sát những đứa trẻ tay không tấc sắt. Rõ ràng có thể cứu những đứa trẻ kia, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, mặc cho những đứa trẻ đó lâm vào hiểm cảnh. Kết quả hiện tại cô muốn cứu một đứa bé, đối phương lại nói đây không phải là cách làm chính đạo.
Quan niệm của Bạch Trân Trân rõ ràng không hợp với Huyên Môn của hiện tại, thực lực của cô rất mạnh mẽ, dù là phía sau có một gia tộc lánh đời, nhưng chưa hẳn có thể phòng được đòn đánh lén của người khác.
Khi thế giới đã đục ngầu, trong sạch đã thành sai lầm.
Kỳ Lỗi nhẹ giọng nói: 'Cô Bạch, không cần biết cô có tin hay không, những lời tôi nói cũng là vì tốt cho cô, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, mọi chuyện hãy cẩn thận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận