Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 296:

Chương 296:Chương 296:
Lời Trần Tiểu Sinh nói đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nhìn thấy Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người cũng sững sốt.
"Không phải chứ, cô ấy sao vậy?"
"Vừa rồi chẳng phải vẫn rất bình thường sao?"
Đỗ Văn Khiết không chắc chắn nói: "Đúng lúc đó hình như tôi nhìn thấy một tia sáng trong suốt bắn trúng Trân Trân, nhưng tôi không xác định có phải mình nhìn lầm hay không..."
Tia sáng trong suốt đó xuất hiện quá nhanh, về sau là bất chợt xuất hiện chấn động, Đỗ Văn Khiết bị đong đưa tới mức đầu óc hơi choáng, càng không thể xác định cảnh tượng trước đó nhìn thấy rốt cuộc là thật hay là cô ta hoa mắt.
Hách Cầm Vận nắm tay của Đỗ Văn Khiết, căng thẳng nhìn về phía Bạch Trân Trân được Trần Tiểu Sinh ôm vào trong lòng.
Hiện tại hi vọng thoát khỏi đây của bọn họ đều đặt hết vào Bạch Trân Trân, đi theo cô mới có một chút hi vọng sống, nếu như cô xảy ra vấn đề gì thì sợ là tất cả mọi người đều gặp xui xẻo.
Kỳ Lỗi ngồi xổm trước mặt Bạch Trân Trân, vươn tay cẩn thận kiểm tra tình trạng của cô, sau khi kiểm tra xong xuôi, lông mày của anh ta nhíu chặt lại.
Kỳ Lỗi nói như vậy, chẳng khác nào là xác định những gì Đỗ Văn Khiết vừa mới nhìn thấy không sai, quả thực có một tia sáng trong suốt bắn vào Bạch Trân Trân.
Vương Chiêu vươn tay khoác lên vai của Kỳ Lỗi, trâm giọng hỏi: "Cô Bạch sao vậy?"
"Tôi có thể cảm nhận được trong cơ thể của cô ấy có một nguồn sức mạnh kỳ quái đang phong tỏa linh hồn của cô ấy, nhưng cụ thể là cái gì, tôi cũng không biết, tôi không xác định..."
Đương nhiên Bạch Trân Trân chưa chết, nhưng cô trúng cấm thuật, linh hồn bị nhốt trong thân thể, năm giác quan cũng bị phong ấn, hiện tại cô hoàn toàn không thể cảm nhận được những gì bên ngoài.
Kỳ Lỗi do dự chốc lát, bấy giờ mới nói: "Tôi không biết, hình như cô ấy đã trúng cấm thuật, nhưng loại cấm thuật này tôi chưa từng nhìn thấy, linh hồn của cô ấy vẫn đang trong thân thể, nhưng giống như đã bị người ta nhốt ở trong thân thể, tôi không nói rõ ràng được..."
Thuật pháp nhốt linh hôn của người khác có rất nhiều, phương pháp tháo gỡ cũng khác nhau, bởi vì dính đến linh hồn, chỉ hơi không cẩn thận sẽ có thể có biến người đó thành si ngốc, cho nên trước lúc không biết cô trúng thuật pháp gì, người ngoài thật sự không thể ra tay hỗ trợ.
Trân Tiểu Sinh sốt ruột, hỏi liên tiếp: "Sư phụ tôi thế nào? Anh đừng không nói gì chứ, rốt cuộc là sư phụ của tôi sao rồi? Anh nói gì đi!"
Cầu Quốc Hoa vuốt mặt một cái, lên tiếng nói: "Trân Trân hiện tại có lẽ là cô ấy không sao đâu, có phải mọi người nên nghĩ biện pháp cứu Anh Hùng ra khỏi giếng trước tiên không?”
Mấy người Kỳ Lỗi hổ thẹn xoay mặt, bọn họ trong giới Huyên Môn cũng được xem là nhân vật số một số hai, nhưng mà bây giờ, bọn họ lại phát hiện thực lực luôn lấy làm kiêu ngạo trong quá khứ thật ra cũng chỉ như thế thôi.
Mấy "con cưng của trời" đã đá phải đá tảng, hiện tại bắt đầu sinh ra hoài nghi với năng lực của mình.
Trần Tiểu Sinh nóng ruột phát khóc, bảo: "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ nhìn sư phụ tôi nằm ở chỗ này sao? Mọi người không thể nghĩ biện pháp nào giúp sư phụ tôi chút nào sao? Mọi người đều là đại sư đó...
Nói xong, Kỳ Lỗi đứng lên, cùng những người khác đi đến bên cạnh giếng bát giác, quan sát tình hình bên dưới.
Kỳ Lỗi nhìn Trần Tiểu Sinh đang tràn đầy lo lắng, nói: “Anh đừng sợ, cô Bạch lợi hại hơn trong suy nghĩ của anh nhiều, cô ấy không sao đâu."
Nếu như Bạch Trân Trân đã có công đức kim quang trên người thì sức chống đỡ của linh hồn của cô nhất định cũng rất cường hãn, xem như đối phương dùng cấm thuật, dựa theo năng lực của Bạch Trân Trân thì có lẽ cũng có thể tránh thoát, cô trở lại bình thường chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu người ngoài đã không giúp được gì, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính bản thân Bạch Trân Trân thôi.
Bạch Trân Trân chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, không có gì nguy hiểm tính mạng, Cổ Anh Hùng nhảy vào trong giếng, nước giếng đó hình như còn có tính ăn mòn, để lâu, nói không chừng cậu ta sẽ bị ăn mòn chỉ còn lại xương vụn. Không cần biết là người hay là thi thể, tóm lại phải cứu ra được thứ gì đó, nếu không, ông cũng khó mà bàn giao với người nhà của Cổ Anh Hùng không phải sao?
Cái giếng này rất sâu, đứng bên cạnh giếng, bọn họ miễn cưỡng có thể nhìn thấy nước giếng phía dưới. Lúc bọn họ nhìn chằm chằm nước giếng thì mặt nước phía dưới nổi lên gợn sóng, tiếp đó giống như là bắt đầu sôi lên, bọt sôi xuất hiện ùng ục ùng ục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận