Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 789:

Chương 789:Chương 789:
“Trân Trân."
Tâm trạng của Cầu Quốc Hoa rất không tốt, nói qua nói lại, ông chuyển sự chú ý sang người Bạch Trân Trân, ông nhìn cô, mở miệng nói: "Lúc trước chú mời cháu về nhà với chú một chuyến cháu cũng không đồng ý, chú cho cháu nhiều thứ như vậy cháu cũng không đồng ý, hiển nhiên là cháu không hề coi chú là người vô cùng quan trọng của cháu."
Nói tới đoạn này, giọng Cầu Quốc Hoa sau đó thấp xuống, thái độ cũng phát sinh thay đổi cực lớn, ông nghiêng đầu đi, không nhìn mặt Bạch Trân Trân, giọng lại thấp xuống vài phần nữa, nếu không phải sự chú ý của Bạch Trân Trân đều ở trên người ông thì cô còn không nghe rõ ông nói những thứ gì.
"Cháu cũng không thèm để ý tới sống chết của chú, cuối cùng chú có như nào thì cũng liên quan gì tới cháu chứ?”
Nhìn Cầu Quốc Hoa chán nản như vậy, Bạch Trân Trân ngây ngẩn, nội tâm hỗn độn cảm xúc, cô muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Cầu Quốc Hoa lại không nói ra thành lời.
Chẳng trách thái độ lúc trước của Cầu Quốc Hoa lại phát sinh biến hóa lớn như vậy, chẳng trách ông ấy lại tạo uy tín cho Bạch Trân Trân, lại viết di chúc, lại làm những chuyện đa số có lợi cho cô.
Lúc trước Bạch Trân Trân còn cảm thấy liệu có phải đầu óc của Cầu Quốc Hoa xảy ra vấn đề hay không, nhưng bây giờ thấy phần di chúc kia, cuối cùng cô cũng hiểu được.
Hóa ra Cầu Quốc Hoa vì ngày giờ không còn nhiêu nên mới nghĩ đến chuyện phải đưa nhiều đồ tốt như vậy cho cô, ông đang giao phó hậu sự.
Bạch Trân Trân phục hồi lại tinh thân, sự chú ý một lần nữa đặt lên người Diệp Thanh Mị, cô thở dài một cái, biểu cảm uất ức, trạng thái tinh thân cũng không tốt lắm.
Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, người cũng còng hơn trước vài phần: "Trân Trân, cháu đừng cho chú hy vọng được chứ? Nếu cháu đã quyết định thì cuối cùng vẫn nên lạnh lùng, dáng vẻ này của cháu rất dễ khiến chú sinh ra những suy nghĩ không nên có."
Thấy dáng vẻ của ông, nói không khó chịu thì là nói dối, trong lòng Bạch Trân Trân có chút mùi vị không đúng lắm, cô đứng ở chỗ đó, ánh mắt vẫn rơi trên người Câu Quốc Hoa, đáy mắt toàn là vẻ lo âu.
Cuối cùng ông nhìn Bạch Trân Trân một cái, thở một hơi thật dài, từng bước từng bước đi vào trong bệnh viện.
Lời Cầu Quốc Hoa nói đã chặn tất cả những lời Bạch Trân Trân muốn nói lại, lúc trước còn là một chú trung niên rất có tinh thần nhưng tinh khí của ông ấy gần như đã biến mất sạch sẽ trong nháy mắt này, sống lưng ông còng xuống, trạng thái tinh thân nhìn cũng rất kém cỏi.
Tâm trạng của Diệp Thanh Mị cũng không được tốt lắm, cô ấy do dự một chút rồi đi tới bên cạnh Bạch Trân Trân, đưa tay khoác lên bả vai của cô, nhẹ giọng mở miệng nói: "Trân Trân, chị không có chuyện gì chứ?"
Trong nháy mắt đó, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu giống như có một tảng đá lớn đè ép mình, cô trề môi một cái, muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng cô lại chẳng biết nên nói như thế nào.
Nói tới đoạn này, Diệp Thanh Mị hình như nghĩ tới điều gì đó: "Khó trách mấy ngày gần đây em thấy sắc mặt của chú Cầu không được tốt, hóa ra là bởi vì chuyện này." Tâm trạng của Diệp Thanh Mị cũng trở nên kém hơn, mặt cô ấy toàn là vẻ lo âu, nghiêng đầu nhìn về phía bệnh viện.
"Chú Cầu cũng quá thảm rồi, chú ấy không con cái, cũng không có người thân nào cả, chỉ có một mình lẻ loi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có, chỉ có thể tự mình tới bệnh viện thôi."
"A Mi, chú Cầu đang yên đang lành sao lại bị bệnh cơ chứ?”
Diệp hanh mị vừa nói như vậy, Bạch Trân Trân mới nhớ tới những cái không đúng lắm khi trông thấy chú Cầu - vừa rồi lúc trông thấy Cầu Quốc Hoa cô cảm thấy sắc mặt ông tái nhợt có chút không quá giống bình thường, bây giờ nhìn lại chắc là bởi vì ông ấy phủ phấn lên mặt.
Diệp Thanh Mị gật đâu một cái: "Đúng vậy, chú Cầu lúc trước luôn giữ thân thái sáng láng, bất kể lúc nào cũng có dáng vẻ sức sống bắn ra bốn phía nhưng dạo gần đây trông chú ấy rất dễ mệt mỏi, hơn nữa em nhớ khoảng thời gian trước chú ấy còn tới tìm em để mượn phấn phủ."
"Có lẽ là vì sau khi bị bệnh sắc mặt của chú ấy không được tốt cho nên mới tính tới chuyện dùng phấn phủ đắp nặn sắc mặt của mình một chút."
Lời cô ấy nói hấp dẫn sự chú ý của Bạch Trân Trân, cô ngay lập tức mở miệng hỏi: "Em nói sao? Trạng thái dạo gần đây của chú Cầu luôn không tốt sao?"
Sau khi phủ phân sắc mặt ông ấy trông mới bình thường, chính là loại phấn làm sáng đó, nếu không phủ phấn thì liệu ông sẽ thành dáng vẻ như thế nào?
Xem ra tình huống của ông quả thực rất tệ hại, ung thư giai đoạn cuối...
Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy trong lòng hỗn độn, khó chịu khác với bình thường.
Thấy Bạch Trân Trân vẫn khăng khăng nhìn về phía bệnh viện, Diệp Thanh Mị suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: "Trân Trân, nếu không chúng ta qua đó xem thử xem? Chú Cầu như vậy thực sự rất khó để người khác cảm thấy yên tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận