Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 316:

Chương 316:Chương 316:
Bạch Trân Trân nhìn bốn phía một lát, cô không nhìn ra có chỗ nào không đúng trong tiểu viện này, thậm chí Bạch Trân Trân còn đi vào phòng sụp quan sát một lát, phát hiện trong phòng cũng bẩn thỉu, ngoài một vài cái tủ cũ nát thì cũng không có cái gì đặc biệt.
Sau khi đi ra khỏi căn phòng, Bạch Trân Trân bước ra khỏi tiểu viện này, sau đó cô lại phát hiện ra bản thân mình lai đi vào trong một sân nhỏ hoàn toàn giống y như đúc, cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, sân nhỏ vừa rồi đã không thấy đâu, chỉ còn lại tường viện đổ nát.
Bạch Trân Trân đi tới tường rào lảo đảo muốn đổ kia, sau đó nhón chân nhìn ra bên ngoài một chút.
Phóng tâm mắt vượt qua vách tường nhìn ra bên ngoài, đó là không gian hoang dã vô tận, mơ hồ có thể thấy một vài bóng người rục rịch bên đó.
Bạch Trân Trân lân theo đường cũ quay về, kết quả lúc leo tưởng qua, cô phát hiện bản thân mình lại trở về bên trong cái sân nhỏ cũ nát kia, đứng chỗ tường nhìn ra bên ngoài vẫn là một vùng hoang dã không thấy giới hạn.
Bạch Trân Trân: ”...'
Cô như này là đang rơi vào vô hạn tuần hoàn hay sao?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Trân Trân, cô nhìn bốn phía một chút, tiếp tục đi về phía trước.
Cô lật nhiêu tiểu viện như vậy, cuối cùng cũng cho cô nhìn thấy quả trứng màu được ẩn giấu.
Bất kể cô có đi về phía nào thì từ đầu đến cuối đều trở lại bên trong cái tiểu viện kia, tất cả những thứ ở đó thấy nhiều lần nhưng vẫn như vậy, nhàm chán không thú vị, khiến người ta ngay cả chút dục vọng thăm dò cũng không có.
Cô nhìn thấy một người, một người có thân thể bị kiếm đâm như con nhím nằm ngay chính giữa sân.
Không biết đã qua bao lâu, khi Bạch Trân Trân một lần nữa leo tường tiến vào tiểu viện mới, cô cho rằng mình sẽ thấy cảnh tượng giống như lúc trước, có điều kết quả vượt ngoài dự liệu của cô.
Bạch Trân Trân cũng quên mất rốt cuộc bản thân mình đã đi xuyên qua bao nhiêu tiểu viện, bước chân của cô chưa từng ngừng, dường như không biết mệt mỏi, xuyên qua rất nhiều tiểu viện.
Bạch Trân Trân: “...
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...
Cái chỗ quỷ dị như thế này không thể tính toán theo lẽ thường được, cũng giống như giá kiếm hình người này, nếu đặt ở những chỗ khác, với dáng vẻ điệu bộ này thì sợ rằng cái mạng của hắn ta cũng đã không còn.
Có điều chuyện khiến cho Bạch Trân Trân cảm thấy kì quái chính là người này phạm vào thiên đạo hay sao? Sao đến nông nỗi biến mình thành giá cắm kiếm hình người như vậy?
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân chạy tới vị trí đầu của hắn ta... hẳn là đầu nằm ở cái chỗ này, xác nhận chỗ này là đầu hẳn không sai, Bạch Trân Trân thuận tay rút trường kiếm đang cắm trên đầu anh ta xuống.
Kiếm trên người kẻ kia hẳn đã được đâm một thời gian rất lâu, vết thương không chảy ra máu nữa, kiếm đâm rậm rạp chằng chịt hiện đầy trên người hắn ta, cũng may là mắt Bạch Trân Trân đủ tốt nên mới có thể nhìn ra dưới đống kiếm đó còn có một người. Bạch Trân Trân vô cùng cạn lời, trực tiếp mở miệng nói: "Sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu như ngươi không mở miệng, ta sẽ cắm thanh trường kiếm này vào.
Bạch Trân Trân: “...
Trên người cắm nhiều kiếm như vậy mà cũng không thể ảnh hưởng đến việc hắn ta tia gái sao?
Chỉ có điều ở trong nơi kỳ kỳ quái quái như này, sau khi trường kiếm được rút ra, đầu người kia nhẹ nhàng giật giật, anh ta cứng đờ ngẩng đầu lên, khi thấy gương mặt rực rỡ như ánh bình minh của Bạch Trân Trân, người đàn ông ngây ngẩn nhìn cô, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Nhưng bị người khác đối xử như vậy nhất định không phải thứ gì tốt, Bạch Trân Trân trực tiếp xác định tính cách cho hắn ta, nhất định hắn ta không phải thứ gì tốt đẹp.
Người đàn ông trong nháy mắt không lên tiếng, cũng không dám phát ra thêm một thanh âm nào nữa.
Ý chê viết rất rõ ràng trên mặt Bạch Trân Trân, cô cau mày nhìn đối phương, tiện tay cầm thanh kiếm mình vừa rút ra, cắm lại một phát.
Đại khái là do hắn ta đã rất lâu không nói chuyện nên giọng nói khàn khàn bất thường, giống như một cái máy thu thanh cũ kỹ vậy, âm thanh phát ra khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
"Nàng là ai? Sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Người đàn ông vừa rồi còn từ tốn chậm rãi bây giờ cuối cùng cũng tìm về đúng giọng nói của bản thân, trong miệng hắn ta phát ra những tiếng rít inh tai nhức óc, ồn ào tới mức làm màng nhĩ Bạch Trân Trân vo ve ù ù, Bạch Trân Trân cau mày, không chút nương tay lại cắm một cây trường kiếm vào chỗ cũ.
Người đàn ông phát hiện Bạch Trân Trân không kiên nhẫn với mình, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận