Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 104:

Chương 104:Chương 104:
Lý Kim Thọ đỡ trán, anh ta đã không biết nên dùng ngôn từ nào để hình dung vợ mình.
Cô ấy đúng là tim to tới mức ngoại hạng, đã đến cái thời điểm như này rồi mà cô ấy còn nghĩ mấy cái chuyện có đau hay không này.
Bọn họ đều bị người khác hại chết, thành quỷ một cách không minh bạch, nhưng ngay cả người hại chết mình là ai cũng không biết, vậy mà Vương Lệ Mai thời khắc này lại cảm thấy vui vẻ vì lúc bọn họ chết không cảm thấy đau đớn.
Cô ấy đúng là, đúng là...
Thực sự đúng là đáng yêu thôi rồi luôn.
Bạch Trân Trân đoán ý qua lời nói và sắc mặt, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ ẩn sau biểu cảm của Lý Kim Thọ.
Khóe miệng cô giật một cái, biểu cảm trên mặt có chút một lời khó nói hết.
Đúng rồi, hai người bọn họ không hổ là một đôi vợ chồng, đúng là nồi nào úp vung nấy, lương phối nhân duyên do trời định.
Nhưng bắt đầu từ khoảng hơn nửa tháng trước, cô ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì mà tối nào cũng mơ thấy ác mộng, thường hay ngủ chưa được bao lâu sẽ tỉnh lại.
"Cho nên hai người cũng không biết bản thân chết như thế nào đúng không?"
Nghe thấy Vương Lệ Mai nói chất lượng giấc ngủ của cô ấy tốt, cả đêm không tỉnh giấc, Bạch Trân Trân cau mày: "Chị Mai, không phải chị nói khoảng thời gian gần đây chị thường xuyên gặp ác mộng, buổi tối sẽ bật tỉnh rất nhiều lần hay sao? Chẳng lẽ tối hôm qua không có chuyện như thế hay sao?"
Hai người bọn họ hỏi gì cũng không biết, chỉ nói tối hôm qua giống như những ngày thường, đều ngủ từ rất sớm, chất lượng giấc ngủ tốt hơn rất nhiều.
Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai gật đầu một cái: "Không biết, bọn anh ngủ rất say, lúc tỉnh lại đã biến thành quỷ mất rồi."
Vương Lệ Mai là một người tùy tiện không tim không phổi, cô ấy lớn đến như thế này, căn bản vừa dính vào gối là ngủ, cảm giác có thể ngủ tới lúc trời sáng choang, gân như chưa từng có chuyện không ngủ được.
Vì phòng ngừa hai người này, à không, hai quỷ này cùng đường càng chạy càng lệch, Bạch Trân Trân không thể không mở miệng kéo suy nghĩ của bọn họ trở về.
Bởi vì ngủ chưa đủ nên khoảng thời gian này Vương Lệ Mai vẫn uể oải không chịu được, cô ấy còn từng phản ánh với Bạch Trân Trân, nói chất lượng giấc ngủ của cô ấy tệ, không biết lúc nào mới có thể ngủ đủ giấc.
Vương Lệ Mai từng đi khám bác sĩ, cũng đi miếu quỳ lạy, cầu bùa hộ mạng về nhà nhưng cũng không có hữu dụng gì cả.
Bác sĩ nói cô ấy suy nghĩ quá nhiều, áp lực trong lòng quá lớn mới có thể khiến cho cô ấy mất ngủ lại còn mơ nhiều, đã kê thuốc ngủ cho cô ấy uống nhưng hiệu quả không lớn.
Một đêm cô ấy phải tỉnh lại chừng mười lần, một giấc ngủ mà cô ấy ngủ không yên.
Bạch Trân Trân thấy dáng vẻ của hai người họ cũng không nhận ra có điều gì không đúng. Khoảng thời gian này, từ đầu tới cuối dưới mắt của hai vợ chồng bọn họ đều treo vòng đen thật to, hàng xóm cũng trêu bọn họ bảo buổi tối bọn họ có thể tiết chế một chút, dù có muốn mang thai thì cũng không thể dày vò như vậy.
"Đừng có chưa bầu trẻ con mà đã dày vò thân thể tới mức sụp đổ, làm vậy mất nhiều hơn được."
Còn Lý Kim Thọ là một người ngủ không sâu, Vương Lệ Mai tỉnh thì anh sẽ tỉnh lại theo, có điều anh vốn khó đi vào giấc ngủ hơn Vương Lệ Mai, một đêm nhiều lắm cũng chỉ ngủ ba bốn giờ thôi.
Dù cô cũng hiểu một chút kiến thức y học nhưng lại nghiêng về phương diện của nhân viên nghiệm xác, đối với người sống, cô thực sự không biết.
Vương Lệ Hoa gãi đầu một cái, nói: "Hình như bọn chị bị chém chết, vết thương chí mạng nằm ở ngực."
Bạch Trân Trân chỉ có mơ hồ nhìn thấy tình hình phòng bên kia, biết vợ chồng hai người họ chết ở trên giường, còn cụ thể như thế nào thì cô cũng không biết.
Hai người chết khi còn đang hồ đồ không biết gì.
Nhưng từ lời Vương Lệ Mai vừa mới nói, cô lại biết được tối hôm qua hai người ngủ rất ngon, ngon tới mức vừa mở mắt đã phát hiện bọn họ biến thành quỷ rồi.
"Cho nên, vết thương chí mạng của hai người là gì? Bị hung khí như thế nào đả thương?”
Nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không giống trúng tà, không có oán khí và xui xẻo các thể loại, Bạch Trân Trân trừ dặn bọn họ nghỉ ngơi cho tốt thì cũng không còn cách nào khác.
Cô ấy cũng chỉ nhớ mấy chuyện này, Lý Kim Thọ suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: "Hung thủ có thể có thù hận sâu sắc gì đó với bọn anh, trên người bọn anh toàn là vết thương, cứ coi như không có vết thương chí mạng ở ngực cũng sẽ vì chảy máu quá nhiều mà chết."
Nhớ lại tình trạng thảm hại của thi thể mình, Lý Kim Thọ rùng mình một cái, từ trước đến giờ anh và Vương Lệ Mai đều làm việc thiện, chưa bao giờ làm chuyện gì đắc tội với người khác, ai mà lại hận bọn họ tới cái mức độ này, dùng phương pháp như vậy hành hạ bọn họ tới chết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận