Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 759:

Chương 759:Chương 759:
Giang Hạo thở hắt ra một hơi, ngăn cản Bạch Trân Trân đang nóng nảy, nói: "Cô Bạch, cô an tâm chớ vội, thuật thôi miên mà anh Trân mắc phải rất lợi hại, tôi đã giúp anh ta gỡ tất cả đòn bí mật rồi, chuyện này tạo thành một chút tổn hại với sức khỏe của anh ta..."
Đương nhiên, thật ra những tổn thương này không nghiêm trọng là bao, nhưng thuật thôi miên ám chỉ này nhìn như vô hại, nhưng thật ra là đang tiêu hao tinh thần của anh ta, nhất là những ám chỉ vi phạm ý muốn của anh ta, tổn thương gây ra cho Trần Tiểu Sinh sẽ càng thêm nghiêm trọng. Thôi miên đã bị xóa bỏ, không giả, nhưng Trần Tiểu Sinh sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, còn phải đợi thêm một hồi mới được.
Sau khi giải thích đơn giản, Giang Hạo vịn cái bàn ngồi xuống, anh ta móc bình thuốc ra, đổ một vài viên thuốc cho mình, sau khi nuốt chung với nước, cuối cùng cả người đã đỡ hơn rất nhiều. Anh ta thở dài ra thêm mấy hơi, ánh mắt nhìn vào Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, thuật thôi miên mà anh Trần dính rất phức tạp, hai người có vẻ như là bạn rất thân, anh ta đã bị trúng chiêu, cô có muốn kiểm tra thử hay không, xác nhận mình có trúng chiêu hay không?”
Nếu là trước đó, nói không chừng Bạch Trân Trân sẽ đồng ý ngay tắp lự, nhưng bây giờ...
Ánh mắt của cô bình tĩnh quét qua mấy người trong phòng, ngoài miệng thì nói: "Tôi cảm thấy không cần, có lẽ tôi không có vấn đề gì."
Bạch Trân Trân cảm thấy mình luôn có lòng phòng bị, xác suất bị thôi miên cũng không lớn. Hơn nữa cho dù có xác suất bị thôi miên, Bạch Trân Trân cũng không định để Giang Hạo giúp mình kiểm tra ngay bây giờ. Lỡ như cô cũng trúng thuật thôi miên, ngất đi bên trong quá trình xóa bỏ thôi miên, vậy khác nào là người là dao thớt còn ta là thịt cá chứ.
Thấy Bạch Trân Trân như thế, Giang Hạo không nói thêm gì, anh ta chuyển hướng chủ đề, nói đến những ám chỉ mà Trần Tiểu Sinh bị mắc phải.
"Sau khi trúng thuật thôi miên, hao tổn vô hình mà anh ta chịu vẫn rất nghiêm trọng, chờ sau khi anh ta tỉnh lại, có thể sẽ có một khoảng thời gian rất dài cảm thấy không thoải mái, đây đều là hiện tượng bình thường.
Lại qua chừng mười mấy phút sau, vẻ trì độn trong mắt Trân Tiểu Sinh dân dần nhạt đi, cuối cùng đã trở về sự tỉnh táo.
Giang Hạo vừa dặn dò, vừa múa bút thành văn trên quyển vở, rất nhanh đã liệt kê đây đủ những điểm cần lưu ý.
Ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào anh ta, đầu tiên là đi qua hỏi thăm Trần Tiểu Sinh.
Ước chừng sau nửa tiếng, Trần Tiểu Sinh từ trong phòng đi ra.
Cũng may mà lúc Bạch Trân Trân vẽ bùa đều gặp đủ loại đường cong rồi, cho nên nội dung hồ sơ bệnh lý đối phương viết cho cô, Bạch Trân Trân đều có thể đọc được gần như đầy đủ.
Trân Tiểu Sinh mới từ bên trong ra, trạng thái lúc này không được thích ứng cho lắm, lúc nói chuyện trông có vẻ cực kỳ trì độn, đều là Bạch Trân Trân hỏi thăm mấy câu, anh ta mới đáp lại một câu, hơn nữa câu trả lời còn ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không phải là vấn đề Bạch Trân Trân hỏi.
"Đề nghị của tôi là ăn thêm đồ ăn thêm óc động vật tẩm bổ, ăn cái gì bổ cái đó, bồi bổ đầu óc cũng có lợi với anh ta."
Đồ đệ cô quen thuộc lại trở về rồi. "Sư phụ..."
Bạch Trân Trân: “...
Anh ta nhìn Bạch Trân Trân, vành mắt chợt đỏ lên.
"Đừng có làm mất mặt nữa, nhất định phải ép tôi lúc tôi có tâm trạng tốt đẹp nhất tát mặt anh đúng không?”
Cả đời này của Trần Tiểu Sinh phải nói là khúc chiết quanh co, sau đó cảm xúc kích động nhào về phía Bạch Trân Trân, nhìn dáng điệu đó hình như là muôn ôm cô.
Sắc mặt Bạch Trân Trân bỗng nhiên thay đổi, cô tránh qua bên cạnh, cưỡng ép tránh thoát cú bổ nhào này của Trần Tiểu Sinh, lúc Trân Tiểu Sinh chuẩn bị tiếp tục nhào tới, Bạch Trân Trân cắn răng quát lớn.
*
Tên này khỏe thì khỏe rồi, sao trở thành kẻ lải nhải thế này. Không chắc lắm, nhìn lại đã.
Bạch Trân Trân lạnh lùng nhìn đối phương, bàn tay thả xuôi ở bên người đang ngo ngoe, tư thế giống như nếu anh ta lại nhào tới, bàn tay ngọc ngà, thon thon của cô sẽ đặt lên mặt của anh ta.
"Sư phụ, đều là tôi không tốt, là tôi quá tệ hại, đều là tôi kéo chân sau của sư phụ..."
Trân Tiểu Sinh vốn đang kích động muốn khóc oa oa bỗng hít mũi một cái, cảm xúc đã bình tĩnh lại, anh ta ai oán nhìn sư phụ mình, ngân giọng nghẹn ngào thừa nhận sai lâm của mình với cô.
Trân Tiểu Sinh: "..."
Chân thành là tất sát kỹ, nhưng hiện tại Trần Tiểu Sinh trông thật sự có chút giống đồ ngốc, khóe miệng Bạch Trân Trân hơi cong, vươn tay ngăn anh ta nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận