Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 780:

Chương 780:Chương 780:
"Trưởng khoa Ông, tất cả những gì xảy ra khi trước đều là hiểu lầm, tôi đối với anh không có ý như anh nghĩ đâu, nếu sớm biết thay đổi xưng hô làm cho anh nảy sinh suy nghĩ kì quái thì tôi sẽ khăng khăng gọi anh là trưởng khoa Ông."
Giọng Bạch Trân Trân có chút không kiêm chế được, nhưng cô vẫn đè ép tính khí của bản thân, quay về phía người đàn ông trước mặt, nói.
"Tôi không biết lúc trước mình đã làm cái gì mà khiến anh hiểu lầm tôi có ý tứ với anh, nhưng bây giờ tôi muốn nói với anh, anh cũng không phải hình mẫu lý tưởng của tôi, trong các loại hình tượng mà tôi lựa để kén chồng không bao gồm những người như anh."
Lúc Cầu Quốc Hoa đuổi tới nơi, vừa đúng lúc nghe thấy Bạch Trân Trân nói ra một câu như vậy.
Ông ngẩn người tại chỗ, nhìn thoáng qua Bạch Trân Trân rồi lại liếc nhìn Ông Tấn Hoa mặt tái xanh, cảm thấy hình như mình không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cảnh tượng này sao lại có chút xíu kì lạ nhỉ?
Từ Phong vốn muốn dành thời gian để Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa nói cho rõ ràng nên anh mới đứng hơi xa một chút không quấy rây hai người bọn họ nhưng anh không thể ngờ rằng, cảnh tượng vốn dĩ phải là hai người hòa hảo như lúc ban đầu nhưng lại biến thành cái dáng vẻ này.
Từ Phong nhất thời không chờ đợi được, anh rảo bước tới, thực sự lo lắng nhìn Ông Tấn Hoa một cái, thấy sắc mặt anh tái xanh đã thất thố, Từ Phong không khỏi bắt đầu hối hận.
"Anh tự vấn lòng mình đi, từ lúc tôi đồng ý với anh chuyện làm cố vấn đặc biệt, mỗi lần các anh gọi điện thoại cho tôi, chỉ cần tôi có thời gian, lần nào tôi chẳng chạy tới ngay lập tức?"
Những lời mà Bạch Trân Trân vừa mới nói chính là có ý này, rõ ràng đôi bên lưỡng tình tương duyệt, Bạch Trân Trân đối xử với Ông Tấn Hoa tuyệt đối không giống người khác, ngay cả Trần Tiểu Sinh cũng âm thầm chấp nhận hai người bọn họ đã là bạn bè trai gái, làm sao Bạch Trân Trân có thể nói ra những lời quá đáng như vậy?"
"Chúng ta đi thủy cung là vì anh giúp tôi hóa nghiệm đồ, giúp tôi làm việc cho nên tôi mới mời anh đi."
Bạch Trân Trân mặt không đổi sắc nhìn Từ Phong, cô cũng không trả lời câu hỏi của Từ Phong mà đôi mắt quay lại rơi lên người Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, tôi từng nói thích anh sao? Tôi đã làm chuyện gì khiến anh sinh ra hiểu lầm như vậy?"
"Cô Bạch, Tấn Hoa cho tớ bây giờ cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, các loại hành động lúc trước của cô đã khiến cậu ấy nảy sinh hiểu lầm, bây giờ còn nói như tất cả đều là cậu ấy tự mình đa tình, cô không cảm thấy mình làm như vậy thực sự rất quá đáng hay sao?"
"Tôi nhận được điện thoại của giám sát Từ liền ngay lập tức chạy tới sở cảnh sát cũng bởi vì hiện tại tôi là cố vấn đặc biệt của sở cảnh sát, anh và giám sát Từ để tôi giúp đỡ công việc cũng cho tôi tiền nên tới mới đi."
Anh không nhịn được mở miệng nói: 'Cô Bạch, không thể nói như vậy được chứ? Ngay cả anh Tiểu Sinh cũng cảm thấy hai người đã yêu đương rồi, bây giờ sao có thể nói tất cả mọi thứ đều là do cậu ấy đơn phương tình nguyện chứ?”
"Trâu không uống nước cũng không thể cưỡng ép nó cúi đầu đúng chứ? Người thích tôi nhiều như vậy, tôi không thể vì trưởng khoa Ông thích tôi mà ép buộc mình ở chung một chỗ với anh ấy, làm như thế mới là làm nhục anh ấy." Bạch Trân Trân liên tục nói rất nhiều lời, cuối cùng cũng nhìn về phía Từ Phong: "Giám sát Từ, tôi cũng không cảm thấy bản thân mình đang chơi đùa với tình cảm của trưởng khoa Ông, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì khiến người khác hiểu lầm, lại khiến anh ấy sinh ra ảo giác, tôi rất xin lỗi, nhưng anh chỉ trích tôi thì tôi cũng không thừa nhận.
"Có thích hay không là chuyện rất chủ quan, chỉ có bản thân tôi mới biết người tôi thích rốt cuộc là ai, bất kể người khác có nói gì, nghi ngờ gì đều không quan trọng."
Vẻ mặt Ông Tấn Hoa có chút chật vật, anh nghiêng đầu sang bên, giọng nói cũng buồn bực hơn mấy phần: "Cô nói đúng."
"Cô Bạch, rất xin lỗi, là tôi hiểu lâm, xin cô bỏ qua cho."
Có điều Ông Tấn Hoa hiển nhiên đã rơi vào trong, Từ Phong nhìn về phía người bạn tốt của mình bằng ánh mắt đầy âu lo.
Ông Tấn Hoa hít sâu một hơi, sắc mặt đã khôi phục trở lại bình thường.
Từ Phong bị Bạch Trân Trân phản pháo tới mức á khẩu không trả lời được, suy nghĩ kĩ một hồi thì lời Bạch Trân Trân nói cũng có đạo lý, người ta dường như thực sự chưa từng làm chuyện gì khiến người khác hiểu lầm.
Bạch Trân Trân khoát tay một cái, nói: "Tôi thì có cái gì mà phải ngại? Người thích tôi nhiều như vậy, ai cũng sinh ra ảo giác tôi thích người ta, đây không phải là do anh sai."
Ông Tấn Hoa: "..."
Cầu Quốc Hoa nở nụ cười nhạt nhão với Bạch Trân Trân: "Chú tới nghênh đón cháu..."
Bạch Trân Trân vừa quay đầu lại nhìn thấy Cầu Quốc Hoa như con chim cút đứng tại vị trí cách đó không xa, cô nhíu mày một cái, hỏi: "Chú Cầu, thật là khéo, tại sao chú lại ở đây?"
Xem ra ngày hôm nay không có cách nào tiếp tục trò chuyện được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận