Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 564:

Chương 564:Chương 564:
Điện thoại di động của Từ Phong kêu lên, anh ta lấy nó từ trong túi ra.
"Alo?"
"Tôi là Bạch Trân Trân...
Nghe ra người ở đầu kia điện thoại là ai, sắc mặt Từ Phong thay đổi trong nháy mắt, tinh thân toàn thân cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Ông Tấn Hoa nhìn thoáng qua Từ Phong, thấy khi anh đột ngột phấn khởi, ánh mắt hơi lóe lên một chút.
Anh không nói gì, đến khi Từ Phong cúp điện thoại mới hỏi: 'Là cô Bạch gọi điện tới à?"
Từ Phong gật đầu một cái, sợ rằng anh cũng không tự phát hiện ra rằng sau khi nhận điện thoại của Bạch Trân Trân, tất cả ủ dột của anh đều bị quét sạch, tinh thân diện mạo toàn thân trở nên hoàn toàn khác biệt.
Tay cầm tay lái của Ông Tấn Hoa hơi siết chặt lại, có điều từ giọng nói vẫn không nghe được quá nhiều biến hóa tâm trạng.
Ông Tấn Hoa gật đầu một cái, lại đạp chân ga.
Từ Phong không nhận ra rằng cảm xúc của anh em tốt không đúng lắm, nhanh chóng nói những điều Bạch Trân Trân vừa nói cho Ông Tấn Hoa biết.
Từ Phong ngồi ngay ngắn lại, giục Ông Tấn Hoa mau mau lái xe nhanh hơn một chút.
Nhìn Từ Phong đột nhiên biến thân thành người nhiều lời, Ông Tấn Hoa nhếch khóe miệng, nương theo lời anh nói mà đáp mấy câu.
"Tấn Hoa, tớ đã nói cô Bạch không phải người lạnh lòng lạnh phổi, chúng ta ở bên này còn chưa tiến triển cái gì, cô Bạch đã móc cả hang ổ của người ta ra..."
"Bên chỗ cô Bạch đã kết thúc rồi, cô ấy nói công việc tiếp sau cần chúng ta tới xử lý, cậu lái nhanh một chút, chúng ta mau chóng qua đó, cô Bạch còn đang chờ chúng ta."
"Cho nên, cô Bạch muốn nói gì?"
Cho nên núi Hoàng Trúc còn duy trì dáng vẻ nguyên thủy, không bị thăm dò làm tổn hại.
Núi Hoàng Trúc thực ra là một nơi hẻo lánh hoang vu, phong cảnh bên này không tính là tốt, cũng không có giá trị mở rộng gì, hơn nữa tục truyền nói phong thủy bên này không tốt, là đất phá tài, ai làm hạng mục gì ở đây cũng không có kế quả gì tốt.
Người Hương Giang là mê tín nhất, sau khi những lời bóng gió như vậy được truyền ra, phàm là người có quyền thế thì đều không tiến hành mở mang bên này.
Xe lái ra ngoài nhanh như chớp, dần dần đã tới gân khu núi Hoàng Trúc.
Sau khi dừng xe xong, Từ Phong bước từ trên xe xuống, nhìn nhà máy sản xuất giày dường như đã không còn giống lúc trước, Từ Phong nói bằng giọng không chắc chắn lắm.
Hai năm trước Từ Phong đã tới nhà máy sản xuất giày của nhà họ Vương, khi đó chỗ này nhìn cũng không khác bây giờ là bao...
Không đúng, nếu nói thật thì hình như nhà máy sản xuất giày hiện tại so với trước kia khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Núi không cao cũng không dốc, cây cối nhìn xanh um tươi tốt nhưng có lẽ vì đang là mùa hè nên gió thổi tới đều nóng ran, không có lấy một chút mát mẻ của rừng núi.
"Tấn Hoa, không biết có phải cảm giác của tớ sai hay không mà tôi cảm thấy chỗ này bây giờ và hai năm trước hình như có chút không giống nhau lắm.
Biểu hiện cụ thể chính là sau khi đi vào đó cảm thấy không được thoải mái, rõ ràng nhìn chỗ này cũng không có cái gì không thoải mái, nhưng lại cảm thấy không thoải mái.
Bạch Trân Trân trước đó cũng đã nói qua, cứ coi như người bình thường không thấy được loại vật như yêu ma quỷ quái nhưng mỗi người đều có không khí của riêng mình.
Ông Tấn Hoa trả lời: "Hẳn là do cô Bạch làm, bên này nếu có tà vật tồn tại thì trước kia khiến cho các cậu cảm thấy không thoải mái cũng là chuyện rất bình thường, bây giờ tà vật đã bị tiêu diệt, không khí ở đây cũng được khôi phục lại.'
Từ Phong trả lời: "Chắc chắn là tốt hơn, lúc trước tới đây, nếu đợi ở nhà máy sản xuất giày này một thời gian dài sẽ khiến người ta cảm thấy rất nóng nảy, lúc đó tớ còn cho rằng bởi vì hoàn cảnh ở chỗ này không được tốt, có điều bây giờ có vẻ như không phải là nguyên nhân này."
Nơi sinh hoạt bình thường của loài người chắc chắn sẽ không xuất hiện không khí bài xích loài người, nhưng nếu như chỗ đó có điểm kì dị thì nhất định sẽ có không khí bài xích loài người này.
Ông Tấn Hoa đánh giá tình hình nhà máy sản xuất giày này, ngoài miệng thì hỏi: "Cậu cảm thấy tốt hơn hay là xấu hơn?"
Đây chính là bản năng bẩm sinh của mỗi người khi đối diện với nguy hiểm, cảm giác mình bị bài xích, bị xâm phạm, chắc chắn người trong cuộc cảm nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận