Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 918:

Chương 918:Chương 918:
Sự việc khác thường ắt có trá, bình thường Chu Hưng Phong không phải thế này, hiện tại sinh ra thay đổi như thế, khẳng định là có nguyên nhân.
"Anh Hùng, tôi không sao, cậu qua đó xem anh Phong thế nào trước đi."
Cổ Anh Hùng nhẹ gật đầu, vội vàng đi sang xem thử tình hình của Chu Hưng Phong.
Còn Vạn Chí Cường nhớ tới chuyện tim mình đột nhiên nóng lên ban nãy, vội vàng lục lọi trong túi lấy bùa hộ mạng bên trong ra.
Lá bùa hộ mạng này là Bạch Trân Trân cho anh ta hôm qua, bảo anh ta mang theo phòng thân, lúc này bùa hộ mạng đã đổi màu, nhìn giống như là công hiệu đã hao hết.
Vạn Chí Cường: ”...'
Cho nên Chu Hưng Phong trở nên quái quỷ vậy quả nhiên là có nguyên nhân!
Nhất định là Chu Hưng Phong đã trúng tà. Anh ta đã nói rồi, một người thành thật phúc hậu như Chu Hưng Phong, sao có thể làm chuyện xấu xa này chứ?
Cổ Anh Hùng nhẹ gật đầu, bước đi vội vàng rời đi.
Chu Hưng Phong vẫn chưa có vẻ tỉnh lại, lúc ông ta nhắm hai mắt, sắc mặt trông càng thêm khó coi, trông tựa như là di chứng sau khi hút phê pha.
Vạn Chí Cường nhẹ gật đầu, đưa bùa hộ mạng đã trở thành màu xám trắng cho Cổ Anh Hùng nhìn, nói: "Anh ấy quả thật đã trúng tà, ban nấy là bùa hộ mạng đã ngăn cản một kiếp nạn cho tôi, tình hình của anh ấy rất kỳ cục. Anh Hùng, cậu đi gọi Trân Trân tới xem thử đi."
Quan hệ của ba người bọn họ cũng không tệ, đều hiểu rất rõ tính cách lân nhau, Chu Hưng Phong đột nhiên thay đổi nhiều thế này, trong chuyện này nhất định là có vấn đề.
"Anh Cường, chúng ta có cần mời chị Trân Trân hỗ trợ không? Tôi nhìn anh Phong giống như trúng tà, nếu không anh ấy sẽ không làm chuyện thế này, anh tin em đi, anh Cường."
Hôm nay Bạch Trân Trân cũng đi làm, giờ này cô không ở văn phòng thì ở phòng trang điểm cho người đã mất.
Vạn Chí Cường và Cổ Anh Hùng bình tĩnh lại, cùng dời Chu Hưng Phong lên ghế sa lon nằm.
Chuyến đi này Cổ Anh Hùng đã đi được nửa tiếng, trong khoảng thời gian này Chu Hưng Phong đã có vài lần sắp mở mắt, nhưng mỗi lần đều bị Vạn Chí Cường đánh ngất xỉu tiếp.
Vạn Chí Cường thấy thế, vả cho ông ta một cái, đánh ngất xỉu ông ta.
Bùa hộ mạng của anh ta đã không dùng được nữa, sau khi Chu Hưng Phong tỉnh lại lại xuống tay với anh ta, anh ta nhất định là không chịu nổi, vẫn là chờ Bạch Trân Trân đến rồi tính.
Đợi đến khi Cổ Anh Hùng rời đi, người Chu Hưng Phong giật giật, có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Trân Trân hỏi thăm, có điều Cổ Anh Hùng cũng biết không nhiều, không giúp được bao nhiêu.
Một bên khác, lúc Cổ Anh Hùng đi tìm Bạch Trân Trân, cô đang bận rộn ở phòng trang điểm cho người đã mất, sau khi nghe Cổ Anh Hùng kể lại sự việc, Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu. Có điều công việc trên tay cô còn chưa hoàn thành, Bạch Trân Trân cũng không tiện dừng lại, trước hết làm xong hết công việc, mặc quần áo tử tế cho thi thể sau đó đưa đi phòng ướp lạnh lại rồi mới đi theo Cổ Anh Hùng rời đi. "Trước tiên kể lại đã có chuyện gì, tôi dễ nắm tình hình hơn."
Chu Hưng Phong kiểu: "Đỉnh..."
Đang khi nói chuyện, hai người đã đến văn phòng của Chu Hưng Phong, Bạch Trân Trân đẩy cửa tiến vào.
"Không được.'
Bạch Trân Trân liếc Chu Hưng Phong một cái, thấy ông ta vẫn đang ngủ mê man thì không kiểm tra tình trạng của ông ta trước, mà là yêu cầu tấm hình kia với Vạn Chí Cường.
"Có chuyện gì xảy ra? Tấm hình kia đâu? Đưa tôi xem thử."
Sau khi Bạch Trân Trân thấy cảnh này, cô cau mày, nhưng không nói gì nhiều.
Chu Hưng Phong thay đổi là lạ đều là bởi vì tấm hình kia gây nên, có lẽ nhìn tấm hình đó là có thể biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Vạn Chí Cường vẫn luôn canh giữ ở bên người Chu Hưng Phong, chỉ cần ông ta có dấu hiệu tỉnh lại thì sẽ vả ông ta ngất.
Phản ứng của Vạn Chí Cường hơi kịch liệt, vô thức giữ chặt miệng túi cảu mình.
Anh ta không thể đưa tấm hình cho Bạch Trân Trân.
Người trong tấm hình là con dâu của Chu Hưng Phong, một mình mình thấy còn chưa tính, nếu để cho người khác nhìn thấy, anh danh một đời của Chu Hưng Phong chẳng phải sẽ tiêu tùng?
"Trân Trân, tấm hình đó không có gì đẹp, cô đừng xem, nhìn anh Phong đi, tình trạng của ông ấy không ổn lắm, có lẽ là trúng tà, cô..."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Trân Trân, giọng nói của Vạn Chí Cường dần dần nhỏ xuống, đôi mắt của anh ta láo liên, nhìn bên này nhìn bên kia, nhưng nhất quyết không dám đối diện với Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân vươn tay ra về phía anh ta, nói: "Đưa tấm hình cho tôi, đừng để tôi nói lần thứ hai. Anh đã làm chuyện ngu xuẩn một lần rồi, còn định làm lần thứ hai sao?"
Vạn Chí Cường: "1!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận