Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 186:

Chương 186:Chương 186:
Sự khinh bỉ và chán ghét trong giọng nói của Lý Hằng Thiên không hề được che giấu chút nào, ông ta đánh giá Bạch Trân Trân từ trên xuống dưới một phen, ánh mắt như thể có phần không thể hiểu được.
Bạch Trân Trân: "...'
Trước đó phong cách cô mặc đã là thế này, thân là người đẹp, cô nhận được rất nhiều ánh mắt lóa mắt, ánh mắt Lý Hằng Thiên thế này đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Bạch Trân Trân trợn mắt lên với ông ta một cái, không chút khách khí nói: "Đúng vậy, tôi là nhập liệm sư, cô con dâu tốt nhà chú bỏ ra hai trăm ngàn đồng mời tôi đến trang điểm cho con trai của chú."
Lý Hằng Thiên nghe vậy, lông mày nhíu lại rất chặt, hiển nhiên ông ta cũng nghe được giọng mỉa mai trong giọng nói của Bạch Trân Trân, điều này khiến Lý Hằng Thiên ăn trên ngồi trốc từ trước đến nay rất khó chịu.
'Sao cô dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, lập tức chửi ngược lại: "Ông Lý, ông cũng thật sự là kỳ quái, con của chú chết không rõ ràng, chú thế mà còn có thời gian ở chỗ này gây sự với tôi?"
Nói rồi, cô chậc lưỡi một tiếng, nói: "Xem ra con trai nhiều quả nhiên khác nhau, chết một đứa cũng không cần để ý, dù sao còn có một đống mà."
Quả nhiên, vợ chồng hào môn đều là thánh biểu diễn, biểu hiện ra thì hết sức thống khổ, chính xác là có ba phần đã rất cám ơn trời đất rồi.
Sắc mặt Lí Hằng Thiên thay đổi hẳn, không ngờ rằng Bạch Trân Trân không sợ ông ta không nói, miệng còn sắc bén như thế.
Dẫu sao cũng là quý phụ nhân do hào môn nhà giàu nuôi ra, xem như mắng chửi người thì số lượng từ ngữ cũng rất cằn cỗi, đối với Bạch Trân Trân đây giống như là mưa bụi.
"Con trai tôi đã chết, sao cô có thể không tích khẩu đức vậy chứ. Cô, cô, cô, cô quá đáng..."
Lúc này Bạch Ngân Nguyệt miễn cưỡng còn có thể duy trì phong thái quý phu nhân vững vàng, nhưng lời Bạch Trân Trân nói chẳng khác gì là đang nhảy Disco trong vùng cấm địa của bà ta, sắc mặt của bà ta bỗng nhiên thay đổi, nước mắt tuôn như thác đổ.
Cô liếc đối phương một cái, cười nhạo một tiếng nói: "Tôi quả thật không có nhìn ra dì chú có bao nhiêu lo lắng cho con trai mình, đã nói anh ta là bị người ta hại chết rồi, con dâu của hai người có hiềm nghỉ rất lớn nhưng hai người không sợ cô ta phá hỏng chứng cứ, khiến con trai hai người chết không nhắm mắt. Đã thế rồi mà còn rảnh rỗi đến tìm tôi sinh sự."
Cưới tận mấy người phu nhân, chẳng phải con cái sẽ được sinh diện rộng? Nghe nói ông ta chỉ riêng con trai đã mười đứa, chết một đứa đúng thực cũng không phải chuyện to tát gì.
Đương nhiên là Lý Hằng Thiên biết Ông Tấn Hoa, lúc ông ta đối diện với Bạch Trân Trân thì có thể phách lối, nhưng không thể không cho Ông Tấn Hoa mặt mũi.
Nhìn thấy Bạch Trân Trân chỉ dăm ba câu đã khiến Lý Hằng Thiên và Bạch Ngân Nguyệt phừng phừng lửa giận, Ông Tấn Hoa tiến lên một bước, ấm giọng mở miệng nói: "Ông Lý, phu nhân Bạch, chúng ta nên đi trước nhìn xem tình hình của Gia Vận lại nói, hiện tại không có thời gian lãng phí."
Mặc dù Ông Tấn Hoa chỉ là cậu hai của nhà họ Ông, nhưng nhà họ Ông là hào môn trăm năm, hoàn toàn không phải nhà giàu mới nổi quật khởi chỉ gân mấy chục năm như nhà họ Lý có thể so sánh được. Cô chậc lưỡi một tiếng, nếu như không phải cảm giác loáng thoáng được làm việc tốt giúp người chết giải oan có lợi cho cô, cô mới sẽ không dây vào.
Kiểu hàn huyên này vào thời điểm khác thì tìm không ra vấn đề gì đến, nhưng đặt tình cảnh ở hiện tại thì khiến cho người ta cảm thấy kỳ cục lạ thường.
Ông Tấn Hoa nhìn Lí Hằng sinh, chậm rãi mở miệng nói: "Ông Lý, hiện tại có lẽ không phải là thời điểm nói những điều này nhỉ?"
Nên chú ý ngay bây giờ nhất chẳng lẽ không phải Cái chết của Lý Gia Vận sao? Ân cần thăm hỏi cha anh ngay lúc này là hành vi có ý gì?
Ông ta không có ngậm mãi Bạch Trân Trân không thả, tán gẫu với Ông Tấn Hoa: "Cậu hai Ông, gần đây sức khỏe của ông nhà như thế nào? Nghe nói vài ngày trước đó ông ấy nhập viện rồi, tôi quá bận rộn công việc, chưa kịp đi thăm hỏi..."
Hiển nhiên Lí Hằng Thiên cũng phát hiện điểm này, ông ta không nói gì nữa, dẫn người đi về phía biệt thự.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa đi theo, Bạch Trân Trân hơi do dự, không muốn đi theo cho lắm.
Cả gia đình này tạo cho người ta cảm giác không quá tốt, đoán chừng là bởi vì ở vị trí cao quá lâu, đã cảm thấy mình cao cao tại thượng người trên người rồi, tràn đây xem thường và miệt thị với những người dân bình thường như bọn họ.
Cuối cùng Bạch Trân Trân vẫn không đi theo, cô nhìn Trân Tiểu Sinh một cái, thấy anh ta kích động, bèn nói: "Anh muốn đi thì đi, không cần cố ky tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận