Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1104:

Chương 1104:Chương 1104:
Bạch Trân Trân một mực chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của những đứa trẻ này, nhìn thấy bọn họ như thế, Bạch Trân Trân rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: "Chị nghĩ các em đã dung hợp một phần với không gian quỷ quái này, suy nghĩ trong lòng người tiến vào không gian quỷ quái có thể bị các em nhìn thấy, anh ta đang suy nghĩ gì, hẳn là các em cũng rõ ràng."
Sau khi nhìn thấy những hồi ký trước đó, Bạch Trân Trân rất rõ ràng oán hận của những đứa trẻ này hận khổng lồ đến cỡ nào, bọn họ vô tội chết thảm, oán khí không thể tiêu tan dễ dàng.
Nếu bọn họ đã trói Kỳ Lỗi lại, nhưng không có giết lập tức, vậy đã đại biểu cho việc vẫn còn có chỗ để đàm phán.
Bọn họ không hoàn toàn biến thành oan hồn mất lý trí đã chứng minh thiện niệm trong lòng bọn họ vẫn đang chống đỡ bọn họ, không để cho bọn họ triển khai trận trả thù tàn khốc.
Nhất là khi Bạch Trân Trân nói Kỳ Lỗi biết sai rồi, đồng thời muốn cứu vãn, thậm chí oán khí trên người những đứa trẻ này đã bắt đầu biến mất. Bọn họ thật sự rất hiền lành, rõ ràng gặp phải chuyện thảm khốc thế, thế nhưng vẫn sẵn lòng tha thứ cho những người khoanh tay đứng nhìn.
Đứa bé cầm đầu nhìn chằm chặp Bạch Trân Trân, cặp mắt đen như mực phản chiếu dáng vẻ của Bạch Trân Trân rõ ràng.
"Người lớn mấy người từ trước đến nay đều là miệng lưỡi dẻo quẹo, mấy người giỏi nhất là lừa gạt, ai biết lời mấy người nói có phải là thật hay không?”
"Bọn tôi đã bị đám người lớn ghê tởm mấy người lừa một lần rồi, chắc chắn sẽ không bị mấy người lừa gạt lần thứ hai, mấy người đừng hòng tổn thương chúng tôi!"
Những đứa trẻ kia đều ngây ngẩn cả người, bọn họ vô thức nhìn về phía cậu bé cầm đầu.
Cậu bé không tin Bạch Trân Trân, từ đầu đến cuối dùng hành vi bảo vệ người khác đứng bảo vệ ở trước mặt những đứa trẻ kia, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân từ đầu đến cuối chỉ toàn sự phòng bị.
Nói xong, Bạch Trân Trân lại nhường sang bên cạnh mấy bước, cách khoảng cách xa hơn với Kỳ Lỗi, đồng thời cô giơ hai tay của mình lên thật cao, tỏ vẻ cô tuyệt đối không có ý công kích người khác.
"Oan có đầu nợ có chủ, anh ta dùng một cái mạng của mình đổi lấy tha thứ của sáu mươi hai người các em, chắc chắn anh ta sẽ bằng lòng, các em cứ ra tay đi."
Ánh mắt Bạch Trân Trân lóe lên một cái, sau đó lại lùi qua bên cạnh một bước: "Vậy các em giết anh ta đi, chị tuyệt đối sẽ không ngăn cản."
Thành ý của cô đã đủ, những đứa trẻ này muốn làm gì, toàn bộ đều do bọn họ quyết định, Bạch Trân Trân tuyệt đối sẽ không xen vào.
Cậu bé kia dùng thái độ bao che cho con để bảo vệ trước mặt những đứa trẻ khác, oán khí trên người cậu bé là nặng nhất, linh hôn cũng đã bị tàn phá không còn chỗ nào lành lặn. Khi những đứa trẻ khác sinh ra dao động, oán khí trên người có dấu hiệu tiêu tán, chỉ có oán khí trên người cậu bé không hề có dấu hiệu tiêu tán nào.
"Đường Bảo, chúng ta thật sự phải giết hắn sao?"
"Đúng vậy Đường Bảo, chúng ta đâu thể thật sự giết người kia?"
"Đường Bảo, người đã chết rất đáng thương, không được gặp cha mẹ, cũng không ăn được đồ ăn ngon nữa..." "Đường Bảo, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Lúc trước chúng ta chết cũng là do bị con tà ma kia giết, bọn họ chỉ là không cứu chúng ta thôi..."
Trước đó sau khi tất cả mọi người nhìn thấy Kỳ Lỗi, nhớ tới chuyện bị vứt bỏ trước đó, tất cả mọi người không thể khống chế cảm xúc của mình, lúc này mới ra tay trói Kỳ Lỗi lại. Khi bị lửa giận thao túng, đúng là bọn họ muốn giết Kỳ Lỗi báo thù, để anh ta cũng nếm thử những điều bọn họ đã trải qua. Thế nhưng bọn họ thông qua ký ức Đường Bảo cộng hưởng với bọn họ thấy tư tưởng của Kỳ Lỗi, biết lân này anh ta chạy đến không gian quỷ quái là vì cứu bọn họ.
"Giáo viên cũng đã nói, biết sai có thể sửa sai là chuyện tốt nhất, phạm sai lầm không sợ, chỉ cần biết sửa sai thì là em bé ngoan."
Cậu bé quỷ đang che chở những đứa trẻ khác gọi là Đường Bảo, hiển nhiên mọi người rất tín nhiệm cậu bé, lúc này thấy Bạch Trân Trân đã đi xa, tất cả mọi người đã tụ tập với nhau, dùng phương thức đặc hữu của quỷ hồn trao đổi.
"Đúng vậy, mặc dù bọn họ có lỗi, nhưng tội không đáng chết, có phải chúng ta nên tha thứ cho bọn họ hay không?”
Cảm giác bị thù hận lôi cuốn không tốt đẹp gì, những đứa trẻ này đều đã trải qua thời kì bị phẫn nộ và thù hận điều khiển, bọn họ rất rõ ràng mình bị phẫn nộ thao túng, những chuyện đã làm đều là những gì cực kỳ không lý trí. Hiện tại tất cả mọi người đã bình thản hơn ban đầu rất nhiều, cũng càng có thể thông cảm cho Kỳ Lỗi, mặc dù vẫn là khó chấp nhận những gì anh ta làm, nhưng bọn họ muốn cho Kỳ Lỗi một cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận