Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 246:

Chương 246:Chương 246:
Sau khi đã quyết định, Trân Tiểu Sinh theo Câu Quốc Hoa đến thôn Trần Gia.
Trần Tiểu Sinh bởi vì cơ thể béo, thật ra bình thường không vận động bao nhiêu, chỉ gần trong khoảng thời gian gần đây đi theo Bạch Trân Trân, thể chất đã được rèn luyện, nếu không chỉ riêng đoạn đường núi này đã đủ lấy mạng của anh ta rồi. Dù vậy, Trân Tiểu Sinh đi từ đường núi xuống vẫn mệt mỏi thở hồng hộc, chỉ ước có thể ngồi lỳ dưới đất. Trái lại là Câu Quốc Hoa, đã là người sắp sáu mươi lăm tuổi nhưng đoạn đường này không có bất kỳ ảnh hưởng gì với ông, ông vẫn rất tươi tỉnh.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, thôn Trần Gia sáng lấm tấm ánh đèn, trông có vài phần ấm áp.
Có điều lúc Trần Tiểu Sinh đã có thể nhìn thấy biển hiệu thôn Trần Gia, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác quái lạ, không hợp lý. Bởi vì cảm giác không hợp lý này, bước chân Trân Tiểu Sinh đã chậm lại, rất nhanh đã đứng tại chỗ không động đậy.
Cầu Quốc Hoa đi về phía trước mấy bước, lúc này mới nhận ra Trân Tiểu Sinh sau lưng không có theo sau, ông quay đầu nhìn, phát hiện Trân Tiểu Sinh đang nhìn biển hiệu ngẩn người, trong lòng Cầu Quốc Hoa lập tức hơi hồi hộp, sau đó bước nhanh đi tới trước mặt Trần Tiểu Sinh.
"Tiểu Sinh, cậu làm sao thế? Sao đột nhiên không đi nữa?"
Trần Tiểu Sinh nuốt nước miếng một cái, lúng ta lúng túng nói: "Chú Cầu, chú có cảm thấy có gì đó sai sai không?”
Anh ta không chỉ cảm thấy là lạ, còn cảm thấy trong người cực kỳ không thoải mái, anh ta cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, một cảm giác kỳ dị đang không ngừng lan tràn trong lòng của anh 1a.
"Cậu đừng quậy nữa được không? Những lúc này không phải lúc để cậu quậy phá, nhanh vào thôn với tôi."
Trước đó Bạch Trân Trân cũng bởi vì cảm thấy bất an, cho nên rõ là đã đồng ý với Cổ Anh Hùng để anh ta tới, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời.
Những chuyện xảy ra ở trên núi trước đó chẳng lẽ Trần Tiểu Sinh đã quên sao? Hiện tại lại nhắc tới cái này, nếu trên núi thật sự an toàn, bọn họ đã không đổi thành chạy đến chỗ này.
Nhưng mà nhìn thấy Trần Tiểu Sinh thế này, Câu Quốc Hoa càng cảm thấy bất đắc dĩ, ông nắm tóc, mặt mũi rất bực bội nói: "Tiểu Sinh, trên núi không an toàn, trước đó chúng ta đã xác định chuyện này rồi, bây giờ cậu còn nói những lời vớ vẩn này."
Hiện tại Trân Tiểu Sinh cũng không khác mấy, anh ta cứ luôn cảm thấy bất an, hơn nữa càng đến gần thôn Trần Gia, cảm giác bất an càng ngày càng nhiều, cho nên anh ta tóm chặt Cầu Quốc Hoa, không muốn để ông ta đi tiếp.
Hơn nữa, đường núi gập ghềnh khó đi, mới đầu lúc trời vẫn sáng, bọn họ xuống đã mất rất nhiều sức lực, bây giờ sắc trời đã tối hẳn rồi, đường lúc đến cũng không còn nhìn thấy rõ, bọn họ còn lên thế nào nữa?
Trần Tiểu Sinh nắm cánh tay của Cầu Quốc Hoa, gấp giọng nói: "Chú Cầu, chúng ta về núi đi, lên xe tránh một đêm, tôi đã để lại tin nhắn cho sư phụ tôi, nếu sư phụ trở về thấy được thì khẳng định sẽ tìm chúng ta.'
Đang lúc kéo kéo lôi lôi, hai người đã đến biển hiệu trước cửa thôn Trần Gia. Trân Tiểu Sinh: "I"I"
Anh ta không muốn đi nhưng Cầu Quốc Hoa rõ ràng là ông già hơn sáu mươi rồi nhưng không biết bàn tay của ông ở đâu ra có nhiều sức mạnh thế này, Trần Tiểu Sinh thế mà không thể thoát khỏi khống chế của ông.
Nói xong, Cầu Quốc Hoa trở tay nắm cánh tay của Trần Tiểu Sinh, hết lôi lại tóm kéo anh ta vào thôn Trân Gia.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, thân thể Trần Tiểu Sinh cứng lại ngay tức khắc, anh ta quay đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy Cổ Anh Hùng từ trong bóng tối đi ra.
Lúc Trần Tiểu Sinh có ý định lại thuyết phục Câu Quốc Hoa, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Chú Cầu, anh Tiểu Sinh, hai người đã tới!"
"Chú Cầu, chúng ta thương lượng chút đi, bây giờ thế này thật sự không được..."
Trong tay Cổ Anh Hùng đang xách một lồng đèn màu đỏ, ánh đèn màu đỏ chiếu rọi ra, gương mặt của cậu ta hiện ra màu đỏ chẳng lành.
Bây giờ đã là thời đại gì rồi, không đón được người ai sẽ đứng tại chỗ, đần độn chờ đợi?
Lúc nhận điện thoại của Cổ Anh Hùng là chín giờ sáng, dựa theo thời gian bình thường thì bọn họ chậm nhất là hai giờ chiêu đã có thể đến thôn Trần Gia.
Cậu ta chờ ở chỗ này rất lâu? Không phải cậu ta nói công việc bề bộn nhiều việc, mới bảo bọn họ chạy tới hỗ trợ sao?
Lời này của cậu ta mới nghe thì giống như không có vấn đề gì, nhưng sắc mặt Trần Tiểu Sinh đã trở nên đen như mực, đã càng thêm khó coi.
Coi như Cổ Anh Hùng tới đón bọn họ, cũng không sớm hay muộn hơn khoảng thời điểm đó, nếu như không đón được người, Cổ Anh Hùng cũng sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm nguyên nhân với bọn họ.
"Tôi đã luôn ở đây chờ hai người, không ngờ cuối cùng hai người đã đến rồi, ta còn muốn, nếu như hai người còn không đến, tôi sẽ lên núi tìm hai người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận