Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 56:

Chương 56:Chương 56:
Người đến là Vương Kim Phát, không biết anh ta đã đợi ở chỗ này bao lâu rồi, trạng thái tinh thần trông không tốt cho lắm, từ trên xuống dưới toát lên sự sa sút.
Thấy là Vương Kim Phát, lông mày Bạch Trân Trân vô thức nhíu lại.
Hôm nay cô bận bịu cả ngày, hiện tại chỉ muốn về nhà đi ngủ, hoàn toàn không muốn dây dưa với Vương Kim Phát. Nghĩ đến người mẹ ruột đầu óc có bệnh của anh ta, Bạch Trân Trân lập tức muốn đạp Vương Kim Phát xa mười tám mét có hơn.
Đừng đến quấy rối, cô phiền.
Dung mạo xinh đẹp, vóc người nuột nà là lỗi của cô à? Cô không làm gì hết, chỉ bởi vì ý nghĩ dâm đãng của người khác đã hoài nghi cô có vấn đề... Bạch Trân Trân đây không muốn bị người ta nhục nhã như thế. Dù cô có thể mắng lại, nhưng Vương Kim Phượng đã lớn tuổi thế rồi, không thể tát tai quất bà ta, Bạch Trân Trân vẫn cảm thấy không thoải mái. Bởi vậy Bạch Trân Trân lựa chọn không nhìn Vương Kim Phát, tiếp tục đi vào trong tòa nhà.
Nhưng mà Vương Kim Phát đã dập điếu thuốc trong tay tắt, ba bước dài thành hai bước ngăn trước mặt Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cô một lát, có thể chứ?”
Người này đã ngăn trước mặt cô rồi, Bạch Trân Trân muốn giả bộ như không nhìn thấy anh ta cũng không được, cô nhíu mày nhìn về phía Vương Kim Phát, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thưa sếp, bây giờ chắc không phải là anh lại muốn dùng lấy cớ vụng về như lần trước để bắt tôi chứ? Tôi là công dân tốt của thành phố Hương Giang, anh không thể đối xử với tôi vậy. Trong tình huống không có bất cứ chứng cớ gì, anh không thể ăn không nói có định tội cho tôi."
Mà hiển nhiên anh ta cũng biết chuyện mình làm là không đúng, Vương Kim Phát chán nản cúi đầu thấp xuống, thấp kém nói xin lỗi, chỉ là dường như anh ta không thường xin lỗi, mấy lời xin lỗi đó nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu, không có trò gì mới.
Bạch Trân Trân chán ghét "con trai cưng của mẹ", nhất là chán ghét người đàn ông sắp bốn mươi còn là "con trai cưng của mẹ”.
Thái độ anh ta nói xin lỗi thì rất thành khẩn, đường đường là một giám sát cao cấp mà ăn nói khép nép xin lỗi cô như thế, xem ra đúng thực rất có thành ý.
Hiển nhiên Vương Kim Phát cũng biết chuyện trước đó mình làm thiếu lịch sự bao nhiêu, anh ta cúi đầu nhận sai, giọng nói khàn khàn nói: "Cô Bạch, xin cô tha thứ cho tôi, chuyện lúc trước tôi cũng không phải là thật sự muốn làm vậy, xin cô chớ so đo với tôi."
Thù mới hận cũ vào chung một chỗ, khiến Bạch Trân Trân rất khó sinh ra hảo cảm gì với Vương Kim Phát, cho nên nhìn thấy anh ta cản trước mặt mình, Bạch Trân Trân không khách khí chút nào mà mắng đuổi anh ta một phen.
Nhưng mà Bạch Trân Trân nghiêng đầu không nhìn anh ta, cũng không muốn phản ứng lại với Vương Kim Phát, có thành ý hơn nữa thì như thế nào? Làm sai chính là làm sai, thành ý có lớn hơn nữa cũng rất khó khiến cho người ta sinh ra hảo cảm gì.
Bạch Trân Trân nói chuyện với anh ta không chút khách khí, ánh mắt nhìn anh ta cũng tràn đầy xem thường. Sau khi trải qua sự việc lần trước, Bạch Trân Trân đã hóa đá rồi, thằng cha này chính là một "con trai cưng của mẹ". Còn là loại "con trai cưng của mẹ" "từ chối điều trị", trừ phi giết đầu thai, nếu không có cứu cũng không cứu lại được loại "con trai cưng của mẹ" cực phẩm thế này.
Vừa rồi lực chú ý của Bạch Trân Trân không đặt trên người tiểu quỷ, cũng không phát hiện có gì không ổn, hiện tại sau khi dời lực chú ý sang mới phát hiện đường vân màu đen trên người tiểu quỷ không biết từ lúc nào biến thành màu đỏ. Đường vân màu đỏ vòng quanh trải rộng trên người tiểu quỷ, giao thoa với hào quang màu đỏ phát ra trên người cậu bé, dáng vẻ này khiến tiểu quỷ trông càng làm người ta sợ hãi, sau khi đường vân trên người sinh ra biến đổi, dường như cậu bé rất không thoải mái, tay nhỏ ôm thật chặt cổ của Vương Kim Phát, miệng há, giống như là bé cá thiếu nước, há miệng thở phì phò liên tục. Oán khí trên người đứa nhỏ này rất không ổn định, mơ hồ có dấu hiệu chuyển biến lệ quỷ, một khi trở thành lệ quỷ công kích không phân biệt người khác thì người đầu tiên gặp nạn chính là Vương Kim Phát. Nhưng mà rõ ràng đã thống khổ thành tới mức này nhưng thằng oắt con lại cố gắng thu những oán khí này về trong thân thể, không chịu để cho oán khí tổn thương đến Vương Kim Phát mảy may. Sau khi làm tất cả, hiển nhiên tiểu quỷ rất thống khổ, cậu bé không có cách nào phát tiết những thống khổ này, chỉ có thể ôm cổ của Vương Kim Phát, trong miệng càng không ngừng kêu gọi cha ơi, dường như đang dùng loại phương pháp này để giảm đau. Mặc dù tỉnh tỉnh mê mê với thế giới này, rất nhiều chuyện tiểu quỷ không rõ ràng, nhưng bản năng của cậu bé biết, nếu như cậu bé chuyển hóa trở thành lệ quỷ, người đầu tiên gặp nạn chính là Vương Kim Phát, cậu bé sẽ giết cha của mình, cho nên dù cậu bé chịu nỗi đau đớn thân thể chia năm xẻ bảy thì cũng không chịu chuyển hóa thành lệ quỷ.
"Cha ơi, cha ơi, xấu, cha ơi."
Bạch Trân Trân không buồn quan tâm Vương Kim Phát, nhưng tiểu quỷ đó là vô tội, sau khi cảm nhận được trạng thái của tiểu quỷ là lạ thì Bạch Trân Trân cau mày, nhìn về phía tiểu quỷ trên vai Vương Kim Phát, sau cái nhìn này, Bạch Trân Trân đã nhìn ra vấn đề.
Tiểu quỷ ngồi trên vai Vương Kim Phát ôm cổ của anh ta, bên trong miệng cứ ê ê a a nói những lời nghe ai không hiểu.
"Theo tôi đi lên đi."
Bạch Trân Trân có thể không để ý Vương Kim Phát, nhưng tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ với sự đau đớn của tiểu quỷ.
Đứa nhỏ này quá đáng thương, rõ ràng chưa từng được nhận bao nhiêu lòng tốt, nhưng lại bởi vì một câu "bé cưng" của Vương Kim Phát mà để bản thân chịu ấm ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận