Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 722:

Chương 722:Chương 722:
Rất hiển nhiên, Từ Kiêu không có vứt chồng bỏ con, mà là bị Trịnh Hạo Dương hại chết. Có lẽ là bởi vì cơ duyên xảo hợp, hoặc là những nguyên nhân gì khác, sáu năm trước linh hồn Từ Kiều đã thức tỉnh trong thân thể Trịnh Hạo Dương, sau khi phát hiện mình có thể khống chế thân thể này, Trịnh Hạo Dương bèn nhận em gái đã mất đi song thân.
Một mặt bà ấy có thể chăm sóc em gái ruột của mình, một mặt bà ấy cũng có thể để em gái chăm sóc con của mình. Có điều đáng tiếc là, linh hồn Từ Kiều không có cách nào sinh tồn trong thân thể Trịnh Hạo Dương thời gian dài, nhất là dưới tình huống linh hồn Trịnh Hạo Dương vẫn tồn tại, có thể chiếm cứ vị trí chủ thể năm năm, đã là một chuyện rất không dễ dàng.
Từ Kiều cười khổ một tiếng, nhìn về phía quãng đường dẫn đến cửa, bà ấy lầm bầm nói: "Trịnh Hạo Dương biết sự tồn tại của tôi, vì trả thù tôi, hắn ta sẽ làm ra rất nhiều chuyện điên rồ, tôi muốn bảo vệ em gái và con gái của tôi..."
Bạch Trân Trân không khách khí chút nào mà cà khia, nói: "Trên thực tế nếu như không phải tôi kịp thời tới, em gái của dì sẽ bị Trịnh Hạo Dương giết chết trước mắt rồi, còn dì chỉ có thể nhìn, lại còn bất lực."
Bạch Trân Trân nói, lại đâm một đao trên ngực của bà ấy: "Còn nữa, dì đoán sau khi Trịnh Hạo Dương giết chết em gái của dì, liệu có tiêu diệt nốt con gái của dì không? Với cái dạng tính cách đó, trước đó có lẽ sẽ bởi vì đấy là cốt nhục duy nhất của ông ấy mà thủ hạ lưu tình, có điều dì đã khống chế thân thể của ông ấy nhiều năm như vậy, vì khiến dì thương tâm, ai biết ông ấy sẽ làm ra chuyện khùng điên nào chứ?"
Vừa rồi lúc đánh tơi bời Trịnh Hạo Dương, Bạch Trân Trân phát hiện một bí mật nhỏ. Dường như Trịnh Hạo Dương đã không phải là một người đàn ông hoàn chỉnh.
Ông ấy có thể làm được chuyện giết chết vợ mình, đối với đứa con gái duy nhất chưa hẳn có thể có bao nhiêu tình cảm, nhưng ông ấy từ đó đến giờ vẫn giữ lại con gái của mình, khẳng định là ở trong đó có nguyên nhân nào đó.
Bạch Trân Trân cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân kia.
Vào một đêm mưa, bà ấy bước xuống từ trên xe buýt, vì tiết kiệm thời gian, Từ Kiêu dự định sẽ đi con đường tắt, xuyên qua một hẻm nhỏ đi về nhà. Thế nhưng trong hẻm nhỏ đó, bà ấy lại gặp Trịnh Hạo Dương đã uống say.
Trước đó Bạch Trân Trân đã hỏi điểm mấu chốt nhất, nhưng Từ Kiều lại nói nhăng nói cuội, không có nói rõ ràng chân tướng mười mấy năm trước.
Năm đó Trịnh Hạo Dương hai mươi lăm tuổi.
Từ Kiều cười khổ một tiếng, bà ấy cúi đầu, nhìn bàn tay tràn ngập vết chai của mình, lầm bầm nói: "Lúc gả cho Trịnh Hạo Dương, tôi mới mười bảy tuổi."
Bạch Trân Trân chỉ nhắc nhở bà ấy một câu, về phần rốt cuộc là lựa chọn như thế nào, vẫn phải xem bản thân cô ấy.
Từ Kiều nói, ký ức bị lôi trở lại mười mấy năm trước, bà ấy nhớ tới một đêm ác mộng kia.
"Cho nên, dì thật sự định tiếp tục ở đây nói nhăng nói cuội với tôi, sau đó ẩn giấu chân tướng sự việc đi, xem như chưa có gì xảy ra, sau khi tôi đi sẽ để người chồng tốt của dì tiếp tục sát hại em gái và con gái của dì sao?"
Bởi vì Trịnh Hạo Dương gióng trống khua chiêng tới cửa, hàng xóm chung quanh đều biết bà ấy và Trịnh Hạo Dương đã xảy ra quan hệ, cộng thêm Trịnh Hạo Dương đã quen diễn kịch, tất cả mọi người bị ông ấy lừa đối, nhận định là Từ Kiều tự nguyện quan hệ với Trịnh Hạo Dương. Từ Kiều khóc cũng từng khóc, quậy phá cũng từng quậy phá, thậm chí bà ấy còn muốn báo cảnh sát, nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Bởi vì cha mẹ của bà ấy quỳ xuống đất cầu xin bà ấy, bảo bà ấy gả cho Trịnh Hạo Dương, bọn họ nói nhà họ Từ không gánh nổi người này, bà ấy đã bị Trịnh Hạo Dương làm nhục rồi, đã là người phụ nữ của ông ấy, ngoại trừ gả cho Trịnh Hạo Dương, không có con đường khác có thể lựa chọn.
Từ Kiều bị Trịnh Hạo Dương làm nhục.
Mười chín năm trước tập tục Hương Giang còn lâu mới cởi mở như hiện tại, sau khi Từ Kiều bị làm nhục, Trịnh Hạo Dương mặt dày vô sỉ theo sát bà ấy trở về nhà, nói muốn cưới bà ấy làm vợ. Khi đó Từ Kiều đang học cấp ba, rõ ràng có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại bởi vì Trịnh Hạo Dương mà bị hủy hoại.
Một thằng đan ông say đụng phải cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lại còn trong một đêm mưa tối mịt không người như thế, sẽ xảy ra chuyện gì nghĩ cũng biết.
"Bản thân con chẳng lẽ không có sai lầm sao? Nếu không phải con đi con đường nhỏ đó thì sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
"Không phải phụ nữ chỉ có vậy thôi sao? Dù sao cuối cùng con vẫn phải lập gia đình sinh con, gả cho ai mà chẳng giống nhau?"
"Trịnh Hạo Dương đó mặc dù tổn thương con, nhưng nó cũng là thật lòng thích con, nếu không sao nó chỉ nhằm vào con?"
"Xem như Trịnh Hạo Dương đi ngồi tù, nhiều nhất chỉ năm năm đã ra. Từ Kiều, mẹ van xin con tội nghiệp cha mẹ, con gả cho nó đi."
“Tại sao nó không làm nhục người khác, tại sao người bị hại lại là con?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận