Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1018:

Chương 1018:Chương 1018:
Cầu Quốc Hoa nói xong câu cuối cùng, trong giọng nói cũng lộ ra một chút ý khẩn cầu, mắt thấy Bạch Trân Trân vẫn muốn đi, ông ngửa đầu nhìn cô, thấy cô còn chưa mềm lòng, Cầu Quốc Hoa không khống chế được phát ra tiếng ho khan tê tâm liệt phế.
Bạch Trân Trân: "...'
Phải rồi, ông ấy cũng đã ho thành cái bộ dạng này, nhìn qua trông đáng thương như thế, Bạch Trân Trân còn có thể nói cái gì đây? Cô chỉ có thể đen mặt vỗ sau lưng Cầu Quốc Hoa, giúp ông thuận khí mà thôi.
Sau khi ho khan một hồi lâu, cuối cùng Cầu Quốc Hoa mới bình ổn lại, bởi vì vừa mới ho khan kịch liệt nên mắt ông hồng hồng, mũi cũng đỏ, nhìn giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc, dáng vẻ khiến người khác không thể không thương cảm.
“Trân Trân... cháu nhìn ông già này đáng thương như vậy, cháu nói chuyện với chú một chút... coi như cháu thương hại ông già này được không?"
Bạch Trân Trân lạnh mặt nhìn đối phương: "Nếu tôi không thương hại chú thì có phải chú sẽ tiếp tục giả vờ ho khan giả vờ đáng thương để tôi nảy sinh đông cảm với chứ?"
Cầu Quốc Hoa khoát tay loa loa: "Cháu xem cháu kìa, nói lời gì vậy chứ? Vừa rồi chú ngứa ngáy trong phổi nên mới ho khan, thân thể chú cháu cũng không phải là không biết mà, chú thực sự không cố ý...
Ông nói ngoài miệng như vậy nhưng vẫn giả vờ đáng thương như trước, chỉ vì muốn để Bạch Trân Trân đau lòng.
Thấy đối phương cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ đáng thương, Bạch Trân Trân uống một hớp nước chanh, hỏi: "Nói đi, trừ tôi chú còn hẹn ai nữa."
Cái cách này mặc dù cực kì lộ liệu nhưng lại siêu dễ xài, Câu Quốc Hoa bị ung thư phổi giai đoạn cuối, bây giờ lại bày ra dáng vẻ đáng thương này, Bạch Trân Trân thực sự có thể bỏ ông lại rồi rời đi một mình hay sao?
Mắt thấy Bạch Trân Trân lạnh mặt không nói một lời nào, Cầu Quốc Hoa vắt hết óc mở miệng dỗ đối phương, lời hay ý đẹp nói đầy một sọt nhưng không tạo được hiệu quả lớn lao gì, Bạch Trân Trân vẫn lạnh mặt như trước, những lời đó không tạo được hiệu quả lớn lao gì, Bạch Trân Trân vẫn lạnh mặt như cũ, những lời đó không mang tới một chút xíu hiệu quả nào.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Vì vậy cô dứt khoát quay lại ngồi yên ở vị trí của mình, chỉ có điều khuôn mặt tươi cười nhưng lại căng cứng, từ đầu tới cuối đều không hòa nhã với Câu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Bạch Trân Trân: ”...'
Nếu không thì sao? Cũng không cứ để chỗ này càng lúc càng lạnh đi như vậy chứ?
"Trân Trân, cháu bằng lòng nói chuyện với chú rồi à?"
Bạch Trân Trân: “...
Cầu Quốc Hoa thấy Bạch Trân Trân cuối cùng cũng phản ứng lại mình, ông ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang Bạch Trân Trân, gương mặt cũng theo đó mà lộ ra nụ cười lấy lòng.
Cầu Quốc Hoa và Trần Thúy Bình đã từng là người yêu, có điều bởi vì một vài chuyện không ngờ mà họ chia tay, dù hai người đều ở Hương Giang nhưng mà cũng không qua lại.
Vừa nói, Câu Quốc Hoa vừa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên mặt ông không có sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết mà ngược lại còn mang theo vài phân mong ngóng.
"Cháu cũng biết năm đó vì một vài chuyện mà chú với sư phụ cháu bỏ lỡ nhau, chú cả đời này không kết hôn cũng là vì sư phụ cháu..."
Thấy Bạch Trân Trân lại không lên tiếng, Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, nói bằng giọng sâu xa: "Trân Trân, cháu cũng biết tình trạng cơ thể của chú, đại khái là chú không sống được lâu nữa..."
Sau đó Bạch Trân Trân ra nghề thì được sắp xếp vào chỗ nhà tang lễ của Cầu Quốc Hoa, nhưng không bao lâu sau đó, Trân Thúy Bình qua đời.
Bạch Trân Trân không định dây dưa chủ đề này nữa, cô chuyển đề tài: "Chú Cầu, những thứ chú đã nói có liên quan gì tới những người chú đã hẹn tới đây ăn cơm?”
"Trân Trân, chú với sư phụ cháu đều không kết hôn cả đời, sư phụ cháu nói cô ấy đối xử với cháu như con gái, những gì mình học được cả đời đều giao lại cho cháu, chú và sư phụ cháu chia tay vì một vài chuyện không lường trước được, sau khi chú chết, toàn bộ tài sản của chú đều cho cháu..."
Qua một lúc lâu sau, Cầu Quốc Hoa mới khôi phục lại như cũ, ông cười nói với Bạch Trân Trân.
Thấy ông như vậy, Bạch Trân Trân cũng không quấy rầy ông mà chỉ lằng lặng ngồi im một bên, chờ Cầu Quốc Hoa khôi phục tâm trạng.
Thấy Bạch Trân Trân mở miệng muốn nói gì đó, Câu Quốc Hoa đã cắt lời cô trước: "Cháu đừng nói cháu không muốn, dù sao chú cũng đã lập di chúc rồi, tất cả những thứ này đều để cho cháu, nếu mà cháu không cần vậy thì đi quyên góp đi, cho cháu thì chính là của cháu, cháu tùy ý xử lý sao cũng được..."
Nhắc tới người mình đã từng yêu, trên mặt Cầu Quốc Hoa lộ ra vẻ hoài niệm sâu đậm, dường như ông của lúc này đã rơi vào trong hồi ức.
Cầu Quốc Hoa: "... Chú và sư phụ cháu lo nhất là chuyện chung thân đại sự của cháu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận