Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 182:

Chương 182:Chương 182:
Bạch Trân Trân sợ không kích thích được Tống Nhã Lan giả này, vươn tay ôm cánh tay của liễu hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa.
Hai người đều không phải là đồ đần, có lẽ đoán được ý đồ của hành động này của Bạch Trân Trân, bọn họ hết sức phối hợp quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, vẻ mặt đều xuất hiện nụ cười như cưng chiều.
Tống Nhã Lan giả: "1!"
Cô ta nhìn gương mặt kia của Bạch Trân Trân, tức giận tới mức con mắt sắp phun lửa: "Bạch Trân Trân, cô có gì để kiêu căng? Tôi là cô hai của nhà họ Lý, cô có cái gì so với tôi chứ?"
Hiển nhiên mỗi lời nói, mỗi hành động của Bạch Trân Trân đã đâm vào chỗ đau của cô ta, Tống Nhã Lan giả tức giận muốn chết, trong lúc kích động, sẽ nói ra những lời không nên nói.
Con người lúc đang tức giận đầu óc thường thường không đủ dùng, cũng ví như Tống Nhã Lan giả này.
Mặc dù Bạch Trân Trân không biết cô ta là ai, nhưng qua mỗi tiếng nói, mỗi hành động của cô ta, có thể nhìn ra người này ghen ghét cô. Điều này sợ là đã thành chấp niệm rồi, sau khi thân phận thay đổi, đặc biệt bỏ tiên ra tìm cô đến để nhục nhã. Trong trí nhớ của Bạch Trân Trân không có người như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng việc cô lừa đối phương.
"Nhắc tới cũng lạ, người ghen ghét tôi nhiều như vậy, tôi thực sự nghĩ không ra cô là người nào trong số đó, để tôi ngẫm lại xem cô là ai nhé? Lý Phương? Lưu Nhã? Vương Mai? Triệu Bồi Bồi?"
"Tôi là Châu..."
Nhìn thấy lửa giận của cô ta đang dần dần tăng mạnh, Bạch Trân Trân lại châm cho cô ta thêm một môi lửa.
"Bạch Trân Trân, cô thế mà không nhớ tôi là ai?"
Sợi dây cung lý trí trong đầu của Tống Nhã Lan giả đã hoàn toàn bị căng đứt, cô ta hét lên với Bạch Trân Trân.
"Người ghen ghét tôi nhiều lắm, tôi thật sự không nghĩ ra cô là ai, không biết cô có thể nhắc nhở tôi một câu hay không?”
Cô ta sắp bị tức chết, cô ta coi Bạch Trân Trân là đối thủ, nhìn thấy mình đi đến đỉnh cao của đời người, Bạch Trân Trân rơi xuống đáy vực, kết quả cô thế mà không biết mình là ai?
Bạch Trân Trân nói liên tiếp mấy cái tên, đồng thời cũng đang chăm chú quan sát vẻ mặt của Tống Nhã Lan giả.
Sau khi nghe cô ta nói vậy, Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Tống Nhã Lan giả hất cao cái cằm, ra vẻ ngạo mạn: "Tôi có gì mà phải ghen ghét cô? Cô ngoại trừ vẻ đẹp ra thì không còn gì khác, cô dùng cái gì so với tôi?"
Cô ta hiện tại có sắc đẹp có tiền có thân phận địa vị, Bạch Trân Trân so với cô ta hoàn toàn chính là trời và đất, hoàn toàn không có khả năng so sánh.
Cô ta vừa nói một chữ, đột nhiên ý thức được cái gì, ngậm chặt miệng, không chịu nói nữa.
Trần Tiểu Sinh trợn mắt há hốc mồm quan sát sự việc này, sự kính nể dành cho sư phụ mình như là nước sông chảy cuồn cuộn, liên miên, không ngừng.
Đang nói, Bạch Trân Trân đánh giá Tống Nhã Lan từ trên xuống dưới một phen, không che giấu sự khinh bỉ của mình chút nào.
"Ngược lại là cô, thứ cô có tôi muốn là có thể có, mỹ mạo và dáng người của tôi, coi như cô có đầu thai ba đời cũng chưa chắc có thể đạt được đâu."
"Có mỹ mạo là đủ rồi, ông trời đuổi theo đút cơm cho tôi. Hết cách, người có sắc đẹp như tôi muốn cái gì còn chả dễ quá, cô không thấy hai người bọn họ đều thèm nhỏ nước dãi tôi đấy à? Chỉ cần tôi chịu gật đầu, cô có tôi cũng có thể có."
Không nói những cái khác, chỉ với phần tự tin này của Bạch Trân Trân thì cũng đủ khiến cô khinh thường quần hùng rồi. Lời đáng xấu hổ thế, rốt cuộc sao cô có thể nói một cách hùng hồn như thật thế?
"Cô, cô, cô sao không biết xấu hổ như vậy?"
Tống Nhã Lan giả: "1!!!"
Trần Tiểu Sinh len lén nuốt nước miếng một cái, nếu đổi lại thành anh ta, anh ta cũng sẽ phối hợp với Bạch Trân Trân.
Cái này nếu đổi lại là anh ta...
Có làm sao cô ta cũng không ngờ trước mặt nhiều người như vậy mà Bạch Trân Trân vẫn có thể xuất khẩu cuồng ngôn, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng mỹ mạo của cô là vũ khí đại sát tứ phương gì sao?
Hơn nữa càng thêm khiến Trần Tiểu Sinh bội phục là hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa vậy mà thật sự phối hợp với Bạch Trân Trân tới vậy.
Tống Nhã Lan giả tức giận tới mức mặt méo mó, chỉ hận không thể nhào lên cắn Bạch Trân Trân một cái, tất cả ngạo mạn, tự tin trước đó phô bày ở trước mặt cô cứ vậy bị đả kích cho chẳng còn thừa chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận