Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 732:

Chương 732:Chương 732:
"Trân Tiểu Sinh, anh im miệng!"
Bạch Trân Trân quát lớn một câu, sắc mặt Trân Tiểu Sinh bỗng nhiên thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn nói thêm một câu: "Cho nên cậu đừng tưởng rằng tặng hoa hồng thì sư phụ tôi sẽ thích cậu, cậu nằm mơ!"
Anh ta sẽ không tin sư phụ mình thích Ông Tấn Hoa đâu, nhất định là Ông Tấn Hoa không có lòng tốt, cố ý gây sự, muốn có được niềm vui của sư phụ.
"Sư phụ tôi tuyệt đối sẽ không thích anh."
Bạch Trân Trân: "...'
Cô muốn nói gì, nhưng còn chưa mở miệng quá thì Trân Tiểu Sinh đã lưu loát cút đi rồi, thế này khiến Bạch Trân Trân cảm thấy dở khóc dở cười.
Người lớn vậy, dẫu sao vẫn phải cho anh ta mấy phần mặt mũi.
Có điều tuy vừa mới bị Trần Tiểu Sinh làm mất mặt thế, nhưng Ông Tấn Hoa cũng không nổi giận, trên mặt của anh vẫn nở nụ cười, lúc nhìn Bạch Trân Trân, dường như trong mắt đang lóe lóe ánh sáng.
Nói xong, Bạch Trân Trân giống như nghĩ tới điều gì, cô tiến lên một bước, đánh giá Ông Tấn Hoa từ trên xuống dưới một phen.
Bạch Trân Trân cười cười, nói: "Dẫu sao lời Tiểu Sinh cũng không sai, những chuyện này đều là tôi nên làm, anh không cần như thế"
Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân thế này, ánh mắt có hơi rung động, nhưng trong chớp nhoáng này trong đầu anh đã xuất hiện vô số hình ảnh.
Trên mặt Bạch Trân Trân không vẻ gì là ngượng ngùng, giống như hoa mà Ông Tấn Hoa tặng cho cô chỉ là một bó hoa phổ thông mà thôi.
Nói xong, cô đặt hoa hồng trong tay ở dưới mũi hít hà: "Rất thơm, cám ơn anh đã tặng hoa cho tôi."
Có lẽ là nhận ra Ông Tấn Hoa vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Bạch Trân Trân cảm thấy kỳ lạ, cô cười nhìn về phía đối phương, ấm giọng nói: “Anh Hoa, anh còn có chuyện gì muốn nói sao?"
“Trân Trân, chuyện ngày hôm qua cám ơn cô."
Hình như anh bị thương ở cánh tay, Bạch Trân Trân cứu được anh kịp thời, có lẽ là không có cái gì trở ngại, ngược lại là Bạch Trân Trân, đêm qua lúc đưa đi bệnh viện, trạng thái trông rất tồi tệ, bác sĩ đề nghị cô ở bệnh viện thêm hai ngày, nhưng Bạch Trân Trân mới ở một đêm đã trở lại rồi.
Anh còn chưa nói hết, Bạch Trân Trân đã mở miệng ngắt lời anh: "Sức khỏe anh chưa khỏe hẳn, hôm nay hay là đừng đi sở cảnh sát nữa, ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đi."
Ông Tấn Hoa: "Vết thương của tôi rất nghiêm trọng sao?"
Còn Ông Tấn Hoa bị cô nhìn chằm chằm như thế, lỗ tai không khỏi đỏ lên: "Trân Trân, tôi..."
Buổi sáng sau khi cô trở về, tắm rửa thay quân áo khác là lại đi ra ngoài rồi, cả buổi chỉ ở nhà Trịnh Hân Nghi đến hơn mười một giờ mới trở về, hiện tại đã sắp mười hai giờ trưa rồi, Bạch Trân Trân vuốt vuốt bụng tép de của mình, hỏi một câu: "Tôi đói rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn một bữa?"
Bạch Trân Trân cười cười, đáp: "Tôi không có gì vất vả, sau khi trở về bởi vì tâm trạng không tốt nên ra ngoài đi dạo, tôi không sao đâu. Anh không cần lo lắng cho tôi, ngược lại là anh, làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm lâu vậy, thân thể hoàn toàn không gánh nổi được, nên đi vê nghỉ ngơi dưỡng sức đi." Nói xong, Bạch Trân Trân vỗ vỗ bả vai của Ông Tấn Hoa, cười híp mắt nói: "Anh nấu chút canh bồi bổ thân thể, mấy ngày gần đây nghỉ ngơi đầy đủ đi, nguyên khí không đủ, dương khí cũng sẽ theo đó yếu bớt, cho dù có bùa hộ mạng tôi vẽ cho anh thì cũng không chèo chống được bao lâu."
"Trân Trân, tôi không sao hết, ngược lại là cô, sức khỏe của cô còn khỏe hẳn, vẫn là đừng quá vất vả..."
Ông Tấn Hoa không có nói với chính Bạch Trân Trân đã ở đây chờ cô bao lâu, thấy cô hẹn mình ăn cơm, Ông Tấn Hoa nở nụ cười.
"Anh ăn mì của anh, tôi ăn mì của tôi, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau."
"Anh có muốn đi cùng với tôi hay không?"
Gần nhà không có nhà hàng cấp cao nào, có lẽ Ông Tấn Hoa sẽ lái xe chở cô đi ăn, có điều hiện tại Bạch Trân Trân đói lả, không quá muốn đến nhà hàng cao cấp nào. Đối với cô, mì Ý và mì tươi cá viên không có gì khác biệt, miễn ngon là được.
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Được rồi, đồ ăn Italy tôi không thích ăn, chúng ta đi ăn mì tươi cá viên đi, tôi biết có một cửa hàng gần đây làm ăn rất ngon."
Bạch Trân Trân cười híp mắt hỏi: "Nếu như anh muốn đi ăn mì Ý, cũng không phải không thể."
"Được, tôi biết một tiệm làm món ăn Italy, hương vị rất ngon, tôi lái xe dẫn anh đi ăn."
Ông Tấn Hoa: "Đi ăn mì tươi cá viên đi."
Anh chỉ muốn ăn bữa cơm cùng Bạch Trân Trân mà thôi, về phần ăn cái gì, anh không kén chọn.
"Vậy chúng ta đi."
Bạch Trân Trân nói, đi trước một bước ra ngoài, Ông Tấn Hoa đi theo sau đó, nhưng mà Trần Tiểu Sinh vừa rồi không biết núp ở chỗ nào lại xông ra, cản bước đường Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, tôi cũng muốn đi theo, sư phụ không thể vứt tôi ở lại được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận