Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 352:

Chương 352:Chương 352:
Hách Cầm Vận nói y nguyên chuyện mình biết cho Bạch Trân Trân nghe, hết rồi, cô ta lại nói: "Nhưng những điều này đều là cảm giác của riêng tôi, không chắc chuẩn, tôi không tiếp xúc sâu với họ, nhưng bang Hưng phát triển tới bây giờ, có thể trở thành lão đại giang hồ của bang phái Hương Giang, chắc chắn không đơn giản."
Bạch Trân Trân chìm vào trầm mặc, suy nghĩ những lời Cầu Quốc Hoa nói trước đó.
Mình và bang Hưng không có bất cứ quan hệ gì, tuy kỹ thuật hóa trang cho thi thể của cô tốt, nhưng chung quy vẫn còn trẻ, cái khác không nói, bên chỗ nhà tang lễ Hương Giang có không ít Nhập Liệm Sư có năng lực.
Đối phương chỉ đích danh muốn cô đi, không đi còn muốn hủy nhà tang lễ Thiên Thịnh, đối phương làm như vậy, có hơi quá kỳ quặc.
Bạch Trân Trân nghĩ tới Thiên Cương Thất Sát Trận ở Trần Gia Thôn.
Người đã bố trí trận pháp đó cũng là nhắm vào cô, còn có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, nghĩ kỹ lại, cũng toàn nhắm vào cô.
Bạch Trân Trân hơi hoài nghi, bang Hưng này chắc sẽ không phải là kẻ đứng sau hại chết nguyên chủ đó chứ?
Nhưng, vì sao chứ?
Thế nhưng Bạch Trân Trân lại lắc đầu: "Không cần, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi."
Cuộc đời của nguyên chủ không tính là bấp bênh bao nhiêu, ngoài người nhà gặp tai nạn giao thông mất, cuộc đời của cô ấy trông không có gì không thỏa cả, cho dù là cái chết của cô ấy, dường như cũng chỉ là một tai nạn.
"Trân Trân, là người của bang Hưng gây phiên phức cho cô sao?"
Đây quả thực là làm khó cô rồi.
Tin tức cô có được bây giờ thực sự quá ít, nhưng lại muốn phân tích ra tiền căn hậu quả từ trong mớ tin tức hữu hạn này, còn muốn xâu chuỗi toàn bộ manh mối và mạch logic lại.
Hách Cầm Vận nghiêm mặt nói: "Nếu là vậy, tôi có thể hòa giải giúp cô, Quan Triều Thu nợ tôi một nhân tình, chắc anh ta sẽ giúp tôi."
Nguyên chủ ra đi quá đường đột, bản thân cô ấy cũng mơ hồ, không hay biết gì về cái chết của mình.
Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, lên tiếng: "Là thế này, tôi gặp phải một chuyện..."
Chuyện Trần Gia Thôn trước đó là cô không biết, cho nên mới bỏ tiên thuê họ đi, nếu biết...
Đoán chừng cô cũng sẽ bỏ tiền.
Đây là chuyện riêng của cô, Bạch Trân Trân không định kéo Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết vào.
Đỗ Văn Khiết: "..."
"Nhưng tôi không đồng ý, cho nên đoán chừng tôi sẽ nhanh chóng thất nghiệp."
Hách Cầm Vận: '..."
Bạch Trân Trân nói ra chuyện Kim Thủ Thiên chỉ đích danh bảo cô đi làm việc.
Nét mặt của hai người có hơi vi diệu, sau một lúc lâu, Hách Cầm Vận lên tiếng trước. Liên quan tới vùng mù tri thức, đây là điều cô nên biết sao?
Đỗ Văn khiết đợi Hách Cầm Vận nói xong mới chêm vào một câu: "Có khả năng nào, có lẽ danh khí của cô lớn hơn cô tưởng không?”
Hách Cầm Vận giải thích: "Chung quy bang Hưng là cái kia, cho nên cách làm việc khó tránh sẽ độc đoán ngang ngược, hơn nữa lão đại của họ chỉ chọn đúng, không chọn đắt, để đạt được mục đích, thủ đoạn gì họ cũng sẽ dùng...'
Bạch Trân Trân a một tiếng, mơ hồ nhìn đối phương: "Cái gì?"
Bạch Trân Trân: ”...'
"Trân Trân, có khả năng nào, bên phía bang Hưng có phong cách làm việc như vậy không?”
Sau đó Bạch Trân Trân liên biết nếu bang Hưng thật sự không có ý tốt, đoán chừng sẽ không gọi điện thoại, mà là trực tiếp cử người bắt Bạch Trân Trân đi.
"Dù sao cũng là bang phái số một Hương Giang, họ vẫn nói lý với cô, nếu không nói lý, trực tiếp cử người bắt cô, vốn sẽ không thương lượng với cô."
Bạch Trân Trân: ”...'
Cho nên, có lẽ trước đây cô tưởng tượng nhiều như thế chỉ là bởi vì không hiểu tác phong làm việc của bang Hưng?
Ngay lúc Bạch Trân Trân suy nghĩ những chuyện này, cửa phòng bao đột nhiên bị ai đó đá tung ra.
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn, nhìn thấy mấy người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang màu đen từ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào.
Phòng bao vốn rất rộng rãi bởi vì sự xuất hiện của những người này mà trở nên nhỏ hẹp chật chội.
Sau khi họ vào, chia làm hai bên, hai chân dạng ra, hai tay đan vào nhau, đầu hơi cúi xuống, đồng thanh gọi một tiếng.
"Lão đại, mời vào.”
Lời vừa dứt, một người đàn ông thân hình gây nhom từ bên ngoài đi vào.
Anh ta mặc tây trang màu trắng bạc, để tóc vuốt keo, đeo một cái kính gọng bạc, giống như tản bộ từ bên ngoài đi vào.
Ngay khi nhìn thấy người này, trong đầu Bạch Trân Trân xuất hiện một từ - nho nhã bại hoại.
Anh ta rất anh tuấn, có một loại tà khí và hệ cấm dục hòa lẫn vào khí chất phức tạp, phối thêm bộ tây trang màu bạc của anh ta, còn có chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với quai màu đen nhìn thấy từ trong tây trang mở ra, một hình tượng bệnh kiều xuất hiện trong đầu Bạch Trân Trân.
Người này sở hữu tướng mạo rất phù hợp thẩm mỹ của cô, ngoài hơi lớn tuổi một chút, chỗ nào cũng khiến người ta thích mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận