Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 318:

Chương 318:Chương 318:
Nhưng ngay lúc đang rút trường kiếm ở eo của hắn ta, Bạch Trân Trân đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, cô chợt lùi vê sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với người đàn ông.
Thấy tự do đã trong tâm mắt mà Bạch Trân Trân lại đột ngột bỏ chạy, toàn thân người đàn ông rơi vào bối rối, sự vội vàng trong giọng nói cũng không thể che giấu được.
Bộ dạng này của hắn ta đúng là kém xa Ông Tấn Hoa lúc nào cũng vững vàng như chó lớn.
"Cô nương, cô như vậy là sao? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?"
Tên đàn ông rất nhanh đã thu lại sự nóng nảy trong mắt, giọng lúc nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ, trên mặt viết đầy sự ân cần đối với Bạch Trân Trân.
Vừa rồi toàn thân bị cắm đầy trường kiếm nên hắn ta cũng chỉ có thể nằm trên đất bất động, sau khi trường kiếm cắm trên nửa người trên bị nhổ hết toàn bộ, hắn ta đã có thể chống nửa người trên để ngồi dậy.
Thấy Bạch Trân Trân né xa mình mấy bước như thể gặp quỷ, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ bị tổn thương sâu sắc, giọng nói cũng theo đó mà hơi thấp xuống.
"Cô nương, là do mỗ đã làm sai điều gì sao? Tại sao nàng phải đối xử với mỗ như vậy?"
"Ngươi bớt bớt đi, ta không có mù, trước đó ta đã thấy lạ rồi, chẳng qua nhất thời không phản ứng kịp mà thôi, nhưng dáng vẻ của ngươi đã nhắc nhở ta."
Bạch Trân Trân bình tĩnh mở miệng nói, không để tên đàn ông đáp lời, cô đã tiếp tục: "Ngươi đã xảy ra chuyện gì? Sao không nói một chút gì? Mặc dù ta không kiêng ăn mặn, nam nữ đều được nhưng ta không làm với thái giám."
"Cô nương, nàng hiểu lầm rồi..."
Tên đàn ông bị một câu nói bất thình lình của Bạch Trân Trân làm cho bối rối, khi chú ý tới chỗ mà tâm mắt của Bạch Trân Trân đang nhìn vào, mặt hắn ta đỏ bừng chỉ trong nháy mắt.
Thái giám?
Tên đàn ông định giãi bày nhưng Bạch Trân Trân căn bản không cho hắn ta có cơ hội giải thích.
Biểu cảm chê trên mặt Bạch Trân Trân rất rõ ràng, cô chỉ nửa người dưới cắm đầy trường kiếm của tên đàn ông, vẻ khinh bỉ trong giọng nói không che giấu chút nào: "Ngươi là tên thái giám."
Vất vả lắm mới dùng mỹ nam kế câu được Bạch Trân Trân, ai có thể ngờ chuyện này còn phát triển theo cái hướng kì quái này?
Tên đàn ông: ”...'
Chuyện kiểu này hắn ta phải giải thích thế nào?!
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa chỉ vị trí bốn thanh trường kiếm kia cắm vào, ung dung nói: "Trước khi nói những cái khác, ngươi có muốn giải thích một chút chuyện bốn thanh kiếm kia không?”
Sau khi bỏ lại những lời này, Bạch Trân Trân đi tới chỗ trường kiếm chất đống bên cạnh, nhặt một cái lên cắm về phía tên đàn ông.
Ánh mắt tên đàn ông nhìn Bạch Trân Trân cũng không đúng lắm, khóe miệng hắn ta không khống chế nổi bắt đầu co quắp, bộ lọc mỹ nam vốn dĩ tạo nên không khí cũng rơi vỡ hết cả rồi. Bạch Trân Trân nghiêm túc nói: "Ngươi làm cho ta quá thất vọng, ta nghĩ ta không nên tin tưởng lời ngươi nói nữa, vừa rồi ta thực sự đã bị ma quỷ mê hoặc tâm trí."
Làm gì có người đàn bà bình thường nào hỏi ra những câu như vậy? Cô ta rốt cuộc có biết ba chữ lòng xấu hổ viết như thế nào hay không?
Tên đàn ông: "!!I
Người đàn ông này cũng không phải một ngoại lệ.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, người đàn ông thiếu chút nữa muốn chết, hắn ta không muốn trở lại tình cảnh trước đó liên cố gắng thuyết phục Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân không dừng tay, cắm liên tiếp ba thanh trường kiếm lên trên người hắn ta, động tác chính là không nương tay một chút nào.
"Cô nương, thật xin lỗi, là mỗ sai rồi, nàng nghe mỗ giải thích..."
Con người trong lúc hốt hoảng bất kể thông minh biết bao nhiêu cũng rất dễ dàng bị lỗi.
Vất vả lắm mới được tự do, mắt thấy có thể thoát khỏi khốn cảnh rồi, ai ngờ giờ lại làm ra chuyện như thế này, sắc mặt hắn ta thay đổi mạnh nhưng lại không thể không nhịn để dụ dỗ Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân dồn một hơi cắm phân nửa số trường kiếm đã nhổ ra vào người hắn ta, mắt thấy hắn ta sắp không được, Bạch Trân Trân tâm địa hiền lành cho hắn ta có cơ hội thở dốc một hơi.
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nói xem tại sao ngươi lại ở đây, kiếm trên người ngươi là chuyện như thế nào, ngươi nói, chỉ cần ta tin tưởng thì ta sẽ giúp ngươi."
Tên đàn ông hiện tại đang đắm chìm trong sự sợ hãi, sợ rằng bản thân lại bị giam cầm tại đây chịu đựng hết thảy nên cũng không nghe ra chỗ sơ hở trong lời nói của Bạch Trân Trân.
Hắn ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, mang tất thảy ra nói hết sạch.
Tên đàn ông nói hắn ta vốn là công tử nhỏ của nhà giàu, còn ít tuổi đã nổi tiếng khắp Khai Phong phủ.
Hắn ta nói trước năm mười lăm tuổi, hắn ta là con cưng của trời kinh tài tuyệt diễm, nhưng năm mười lăm tuổi, hắn ta lại gặp phải một kẻ khăng khăng điên cuồng.
"Nữ nhân kia yêu ta đậm sâu, còn muốn gả làm vợ ta, ta đương nhiên không muốn nhưng nàng ta vì lấy được ta mà làm rất nhiều chuyện người bình thường không thể nào tưởng tượng được..."
Hắn ta nói mình vốn có đời người thật tốt đẹp, là huyền thuật sư tên Đường Oánh đó xuất hiện rồi kéo cả đời hắn ta vào địa ngục.
"Nàng ta hại chết người nhà ta, ta liều chết không theo, nàng ta liền nhốt ta ở đây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận