Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1095:

Chương 1095:Chương 1095:
Sau khi Bạch Trân Trân nói rõ những chuyện mà anh ta từng cho là đương nhiên, Kỳ Lỗi mới phát hiện cách làm của bọn họ rốt cuộc ích kỉ tới mức độ nào.
Thân là huyền thuật sư mà còn sợ quỷ vực sau khi trời tối sẽ tăng cường sức mạnh của quỷ quái rồi mang đến những tổn thương không cần thiết cho thuật sư, anh ta cũng chưa hề nghĩ tới người bình thường rơi vào trong quỷ vực nên đối mặt với những thứ quỷ quái kia như thế nào?
Nhìn thoáng qua hành vi, cách ứng xử của Bạch Trân Trân, lại nhìn sang hành vi, cách ứng xử của bọn họ, Kỳ Lỗi hận không thể đào một cái hố để chôn mình.
Bạch Trân Trân đương nhiên không biết trong lòng người này đang suy nghĩ những gì, sau khi trao đổi đơn giản với đối phương, Bạch Trân Trân tiếp tục đi vê phía trước.
Kỳ Lỗi cũng không tiện đi sóng vai với Bạch Trân Trân, anh ta đuổi theo, ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô.
Thôn Đào Gia cũng không lớn, một con đường đất xuyên thẳng qua cả thôn, tiểu học thôn Đào Gia ở ngay giữa thôn.
Chỗ này cũng không cần chỉ dẫn gì cả, cứ đi thẳng về phía trước theo con đường này là được.
Thôn này không lớn, cho nên có người ngoài tới thì nhìn một cái là nhận ra, hai người xa lạ là Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi đến đây giống như một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ, dập dờn tạo lên tâng tâng lớp lớp rung động.
Nhất là khi các thôn dân càng ngày càng đông, biểu cảm của mỗi người giống như được sao chép dán, rõ ràng là những khuôn mặt khác nhau nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của những người đó thực sự là giống nhau như đúc...
Bạch Trân Trân khá hơn một chút, cho dù bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô vẫn giữ dáng vẻ bình thản tự nhiên.
Bọn họ đi sau lưng Kỳ Lỗi và Bạch Trân Trân, hướng về phía trường học.
Các thôn dân nhanh chóng phát hiện Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi muốn đi tới đâu, các thôn dân vốn chỉ đứng ở trong nhà nhìn Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi cũng đi từ trong nhà ra.
Nhưng Kỳ Lỗi không giống như vậy, ánh mắt của những người này giống như vật chất có thật, đè chặt trên người anh ta, rõ ràng anh ta không nên sợ hãi, nhưng bọn họ nhìn chằm chằm Kỳ Lỗi một thời gian dài lại mang tới cho anh ta cảm giác bị áp bức rất mạnh.
Bạch Trân Trân lại hết sức thản nhiên với chuyện lần này, nhưng Kỳ Lỗi bị nhiều người đi theo như vậy chỉ cảm thấy hết sức bất an.
Càng ngày càng nhiều người đi từ trong nhà ra, bọn họ cũng không nói gì cả, cũng chỉ trợn mắt nhìn Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi.
Phần lớn sự chú ý của những thôn dân kia đều tập trung trên người của Bạch Trân Trân, thấy cô bước nhanh hơn, bước chân của những thôn dân kia cũng ngay lập tức tăng nhanh.
Anh ta trước đó là một người thản nhiên biết bao, nhưng chuỗi sự kiện liên tiếp này lại khiến cho anh ta bất thình lình như biến thành một người khác.
Bạch Trân Trân không cho Kỳ Lỗi có cơ hội kéo mình, cô đột nhiên rảo bước, bỏ rơi Kỳ Lỗi ở đằng sau lưng. Kỳ Lỗi theo bản năng nhích tới gần Bạch Trân Trân, đưa tay muốn kéo tay Bạch Trân Trân.
Trước đó tiểu học trong thôn bị quỷ vực bao phủ, một trăm thầy trò cuối cùng chỉ còn lại ba mươi tám người.
Sắc mặt Kỳ Lỗi càng trắng bệch hơn, anh ta bực bội không nói không rằng bước nhanh hơn, cố gắng bỏ rơi những người đó sau lưng mình.
Thôn chỉ có như vậy, cộng thêm bọn họ đi rất nhanh nên cũng sắp đến tiểu học trong thôn.
Vì Kỳ Lỗi không kịp bước nhanh theo, lại bị các thôn dân đuổi kịp, khoảng cách giữa hai bên bị rút ngắn, Kỳ Lỗi giống như bị những thôn dây kia bao vây.
Chuyện xảy ra ở quỷ vực đã khiến cho tất cả mọi người có bóng ma cực mạnh trong lòng, những giáo viên sống sót vội vàng chọn rời đi còn những học sinh kia cũng không muốn đến nơi này đi học nữa.
Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, áp lực trong lòng Kỳ Lỗi rất lớn, nhất là sau khi vào nơi quen thuộc này, áp lực trong lòng Kỳ Lỗi càng lớn hơn.
Bọn họ đứng bên cạnh tường rào cao cỡ nửa người, biểu cảm chết lặng nhìn Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi trong sân trường.
Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi bước chân vào trong trường học, nhưng những thôn dân kia lại đứng bên ngoài.
Mặc dù quỷ vực ở đây đã biến mất nhưng bởi vì có quá nhiều người chết nên vẫn lưu lại rất nhiều âm khí, tiến tới gân sẽ khiến cho người ta cảm thấy không được thoải mái.
Bọn họ cũng không hỏi Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi định làm những gì song vẫn nhìn chằm chằm vào hai người giống như đoán ra bọn họ phải làm gì.
Tiểu học ở thôn Đào Gia cứ bị bỏ hoang như vậy, rõ ràng mới qua hơn nửa tháng nhưng chỗ này lại giống như đã bị bỏ hoang rất lâu.
Tay anh nắm lấy đai cặp sách rất dùng sức, giọng anh ta lúc nói chuyện còn run rẩy.
"Cô Bạch, cô tới đây rốt cuộc là vì cái gì?"
Cũng đã đến nơi rồi, Kỳ Lỗi lại nhớ tới chuyện hỏi Bạch Trân Trân qua đây để làm gì, cô ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Lỗi, mở miệng nói.
"Tôi tới siêu độ những đứa trẻ kia."
Kỳ Lỗi mở miệng nói theo bản năng: "Mục tiêu của chúng ta là giống nhau..."
Lần này Bạch Trân Trân không đợi Kỳ Lỗi nói xong đã thẳng tay cắt ngang lời anh ta
"Anh Kỳ, có mấy lời nói dối tự lừa mình là được, đừng nghĩ đến chuyện lừa người khác, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận