Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 658:

Chương 658:Chương 658:
Cổ Anh Hùng không ngờ Bạch Trân Trân vậy mà sẽ lựa chọn như vậy, sắc mặt của cậu ta thoáng cái thay đổi, có ý muốn giải thích gì đó nhưng Bạch Trân Trân không cho cậu ta cơ hội này.
"Sức khỏe của em trai cậu là dựa vào yêu lực người ta mới khá hơn, những tội nghiệt trước đó nó đã làm hiện tại đã đền bù cho cậu, đuổi tận giết tuyệt, cậu không sợ em trai cậu sẽ lại bại liệt sao?"
"Làm người chừa một đường, không chỉ là chừa một đường cho người khác, cũng là chừa một đường cho mình, làm việc quá tuyệt tình, sẽ không có lợi cho cậu."
Đây là lời khuyên Bạch Trân Trân cho Cổ Anh Hùng, về phần cậu ta có thể nghe lọt hay không, không phải là chuyện Bạch Trân Trân có khả năng quản lý.
Sau khi ném lại câu nói này, Bạch Trân Trân cầm theo hồ ly lông đỏ đi vê phía cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, Trần Tiểu Sinh đứng ngoài cửa lập tức đứng thẳng người, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện qì.
Bạch Trân Trân nhìn thấy anh ta thế này, vừa tức giận vừa buồn cười: "Đi thôi, mọi việc đều đã xong xuôi, còn ở lại nơi này làm cái gì?"
Trần Tiểu Sinh sờ cái mũi, đôi mắt đặt vào trên người con hồ ly ỉu xìu không còn sức sống, nói: "Sư phụ, con này..."
Nét mặt Cổ Anh Hùng có chút không được tự nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Trân Trân, cậu ta ngập ngừng mở miệng nói: "Chị Trân Trân, thật ra tôi... Xin lỗi, đều là lỗi của tôi."
Trần Tiểu Sinh lập tức ngậm miệng không nói nữa, ngoan ngoãn theo sát Bạch Trân Trân đi ra ngoài.
“Anh Tiểu Sinh, chị Trân Trân, hai người chờ một chút."
Cậu ta chạy rất vội, trên trán đều là mồ hôi, thấy xe sắp đi rồi, Cổ Anh Hùng vội vàng hô.
Hai người lên xe, sau khi xe được khởi động, Cổ Anh Hùng bước vội vàng đuổi tới từ trong sân.
Trần Tiểu Sinh nhìn Bạch Trân Trân một cái, thấy cô ra hiệu dừng xe, Trần Tiểu Sinh mới không nở xe nữa, còn Bạch Trân Trân thì hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía Cổ Anh Hùng đang chạy vội về bên này.
Bạch Trân Trân nói: "Sau khi trở về tôi sẽ giải thích cho anh."
Nụ cười trên mặt Bạch Trân Trân lạnh xuống, cô kéo cửa sổ xe lên, ra hiệu Trần Tiểu Sinh lái xe.
Cổ Anh Hùng nghe vậy, trên khuôn mặt chợt nở cười khổ, sau đó cậu ta móc ra thứ gì từ trong túi, chớp nhoáng từ ném vào cửa sổ ghế lái xe.
"Chị Trân Trân, tôi không biết cái này có ích cho chị hay không. Tôi đã biết sai rồi, chị Trân Trân, xin lỗi."
Bạch Trân Trân cười cười, đáp: "Cậu không có lỗi gì với tôi, nhớ đưa tiên cho tôi sớm chút, mọi thứ đều là giả, tiền tới tay mới là hiện thật."
“Anh ơi!"
Cổ Anh Hùng đứng tại chỗ, nhìn xe hơi màu đen được lái đi, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái.
"Xin lỗi, tôi chỉ là... Xin lỗi."
Trần Tiểu Sinh cũng nghe lời, rất nhanh đã khởi động xe.
Cổ Anh Hùng cúi thấp đầu đứng bên ngoài trong chốc lát, trong sân đột nhiên truyền đến giọng của Cổ Anh Trí, cậu ta không màng những cái khác nữa, quay người nhìn sang. "Anh Trí, Anh Trí, con khỏe?"
Cổ Anh Hùng nhìn cha mẹ cả người run rẩy, sắc mặt trở nên xám ngắt, miệng cậu ta mở ra lại khép lại, mãi hồi lâu vẫn không nói lên được chữ nào.
Cảnh tượng này đã hù dọa Cổ Anh Trí, trong giọng nói của cậu ta đã thêm chút run rẩy: "Anh, rốt cuộc cha mẹ làm sao vậy? Cha mẹ thế này là thế nào?”
Cổ Anh Hùng nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, cậu ta vừa lăn vừa bò chạy về phòng. Chờ sau khi vào nhà chính, cậu ta lập tức nhìn thấy Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều đang nằm trên mặt đất, thân thể họ run rẩy kịch liệt giống như bị điện giật.
Ngay lúc này, trên người Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều dần dần lóe ra ánh hào quang màu vàng, những hào quang màu vàng đó lóe lên một cái rồi biến mất, theo sự lấp lóe của hào quang màu vàng, hai người bọn họ cũng dần dần trở lại bình thường. Sau một lát, Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều mở mắt, hiển nhiên bọn họ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ là lúc nhìn thấy Cổ Anh Trí đã đứng lên, hai vợ chồng vừa lăn vừa bò ngồi dậy.
Cổ Anh Trí đang vịn cửa phòng, lo lắng hô về phía cậu ta: "Anh cả, anh mau qua đây, trông cha mẹ không tốt lắm, anh mau lại đây!"
“Anh Trí, con có thể đứng lên rồi? Thế này thật là quá tốt rồi!"
“Anh Trít"
Người một nhà ôm nhau vui đến phát khóc, mà lúc này Cổ Anh Hùng đột nhiên nghĩ tới luồng hào quang màu vàng ánh lóe lên trên người cha mẹ mình.
Trực giác nói cho Cổ Anh Trí biết, luông hào quang màu vàng ánh này có liên quan đến Bạch Trân Trân. Nếu như không có lựa chọn cuối cùng của cậu ta, có lẽ cha mẹ của mình sẽ không êm đẹp đứng ở chỗ này giống như bây giờ... Là Bạch Trân Trân cứu bọn họ.
Cổ Anh Hùng nhắm mắt lại, ôm người nhà mình khóc lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận