Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 363:

Chương 363:Chương 363:
Từ sau lần gặp Tống Nhã Lan, biết con gái mình vì Lý Gia Vận, ngay cả cha mẹ cũng không cần, hai vợ chồng họ đều tức đến nhập viện.
Sức khỏe của Tống Chí Viễn tốt hơn Dư Thu Hồng nhiều, bây giờ đã khôi phục lại, nhưng sau khi Dư Thu Hồng tỉnh lại, luôn sống dở chết dở nằm đó, mỗi ngày ngoài lặng lẽ rơi nước mắt, một câu cũng không muốn nói.
Ông ấy luôn biết tình cảm vợ mình dành cho con, phải biết thực ra Dư Thu Hồng là một người phụ nữ vô cùng yêu thích trẻ con, khi hai người kết hôn, Dư Thu Hồng đã nghĩ sau này có thể sinh bốn năm đứa con.
Nhưng bởi vì sức khỏe của bà ấy, đời này của bà ấy chỉ có thể có một đứa con gái là Tống Nhã Lan.
Tuy Dư Thu Hồng hơi tiếc nuối, nhưng vẫn đồn toàn bộ tình cảm lên người con gái bảo bối của mình, bà ấy dành hết tình yêu và sự mong chờ của mình lên người Tống Nhã Lan.
Nhưng ai có thể ngờ, vì một người đàn ông, Tống Nhã Lan ngay cả mạng của mình cũng không cần, cô ta không cần mạng của mình, cũng không cần cha mẹ mình, mặc kệ họ cầu xin cô ta như thế nào, Tống Nhã Lan chỉ một lòng muốn chết.
Hai vợ chồng hết cách với Tống Nhã Lan, Tống Chí Viễn không phải không đau lòng, nhưng nhìn dáng vẻ của vợ mình, ông ấy chỉ có thể giấu hết đau lòng vào trong tim, sau đó nhẹ nhàng dỗ vợ mình, muốn khuyên giải bà ấy.
Nhưng mặc kệ ông ấy nói thế nào, làm thế nào, Dư Thu Hồng hoàn toàn không nghe lọt tai, bà ấy chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cự tuyệt giao lưu với bên ngoài.
Thế nhưng ngay lúc ông ấy sắp tuyệt vọng, ai có thể ngờ được mọi thứ lại nghịch chuyển.
Tống Chí Viễn hết cách, chỉ có thể hết lần này tới lần khác cầu xin vợ mình, bảo bà ấy nhìn mình, đừng bởi vì sự ra đi của con gái mà vứt bỏ ông ấy.
Tống Chí Viễn cảm thấy mình sắp không gắng gượng nổi, ông ấy không biết mình đã làm sai cái gì, ông trời phải dùng phương thức này để trừng phạt ông ấy.
Tống Nhã Lan vì Lý Gia Vận vứt bỏ vợ chồng họ, mà Dư Thu Hồng lại vì đứa con gái là Tống Nhã Lan mà vứt bỏ người chồng là ông ấy.
Nhưng Dư Thu Hồng không chút phản ứng.
Nếu mạng của Dư Thu Hồng không giữ được, có lẽ ông ấy sẽ theo Dư Thu Hồng, cùng nhau rời khỏi thế giới này.
Bác sĩ nói tình hình hiện giờ của Dư Thu Hồng rất nguy hiểm, nếu bà ấy vẫn luôn giống như hiện tại, cùng lắm không quá một tháng, sinh mệnh của bà ấy sẽ đi đến điểm cuối.
Bởi vì đã không nói chuyện mấy ngày, cho nên giọng nói của bà ấy nghe vô cùng khàn.
Bởi vì quá kích động, giọng nói của Tống Chí Viễn đã trở nên lộn xộn, nhưng theo giọng nói của Tống Chí Viễn, trong mắt của Dư Thu Hồng cũng dần có vài phần ánh sáng.
"Thật sao? Lan Lan tỉnh rồi? Lan Lan của chúng ta quay về rồi?"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Chí Viễn nhào tới bên giường bệnh, cẩn thận nắm lấy tay của Dư Thu Hồng, ông ấy không áp chế được giọng nói kích động của mình, vội vàng lên tiếng nói: "Thu Hồng, Nhã Lan tỉnh lại rồi, là Tống Nhã Lan chân chính, nó sống lại rồi, bây giờ nó ở đồn cảnh sát, chúng ta tới đón nó, nó vẫn muốn tìm chết, nhưng chúng ta có thể canh chừng nó, nó còn sống, nó còn sống..."
"Chúng ta đi đón Lan Lan về nhà."
Nhìn thấy cuối cùng vợ của mình cũng có phản ứng, Tống Chí Viễn bi thương, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Có phản ứng là tốt, cho dù phản ứng của bà ấy sản sinh vì Tống Nhã Lan, đều không sao hết, chỉ cần bà ấy hồi ứng mình là được, ông ấy thật sự sợ bộ dạng không chút phản ứng trước đây của bà ấy.
Bà ấy nhìn chằm chằm Tống Chí Viễn, chờ đợi câu trả lời của ông ấy.
*xx%
Dù sao sinh mệnh quý giá, Tống Nhã Lan là người đã chết một lần, chắc càng thêm hiểu rõ sự quý giá của mạng sống, sau khi tỉnh lại, sao cô ta vẫn sẽ đi tìm chết?
Tuy Ông Tấn Hoa đang lái xe, nhưng vẫn chú ý tới Bạch Trân Trân, sau khi thấy cô tỉnh lại, ánh mắt của Ông Tấn Hoa lóe lên, sau đó hỏi.
Sau khi làm xong mọi thứ, Bạch Trân Trân thở phào một hơi, cả người đều nhẹ nhõm đi không ít, nhưng cơn buồn ngủ vừa nãy đã biến mất gần hết, Bạch Trân Trân thở dài, mở mắt ra.
Bạch Trân Trân bị quấy rầy tới phiền, tìm băng dán trên xe, buộc chặt nó lại, cuối cùng nó cũng yên ổn.
"Cô Bạch, sao cô biết sau khi Tống Nhã Lan tỉnh lại vẫn đòi tự sát?"
Trên đường Ông Tấn Hoa lái xe tới bệnh viện, Bạch Trân Trân ngồi dựa lên lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, người giấy nhỏ tai điếc mắt mù đó vùng vẫy qua lại trong túi, muốn tìm ra một con đường thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận