Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1173:

Chương 1173:Chương 1173:
Đường Thuận Diên thấy con trai mình như vậy, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ dao động của Trần Huân lúc trước, ông ta ép mình kìm nén xuống.
Chuyện đã tới bước này, nói những chuyện khác cũng không có ý nghĩa gì, bất luận thế nào bọn họ cũng phải bước tiếp.
Trần Huân là mục tiêu để ông ta phấn đấu trù mưu nhiều năm như vậy, nếu anh ta cũng từ bỏ thì mưu đồ nhiều năm của ông ta, còn có những thứ mà người ông ta bỏ ra có nghĩa lý gì?
Đường Thuận Diên đứng trước mặt Trần Huân, móc ra một viên thuốc từ trong bình, ông ta đưa viên thuốc này tới trước mặt Trân Huân, nói bằng giọng lạnh lùng.
"Con có thể lựa chọn uống hoặc không uống, ta cho con một cơ hội cuối cùng."
Thực sự quá đau, dù đã trải qua rất nhiều lần nhưng Trần Huân vẫn không thể nào chịu được, cảm giác đau đớn từ chỗ sâu tràn ra giống như muốn khiến toàn thân anh ta tê liệt khiến Trân Huân không thể nào nín nhịn được, thậm chí anh ta còn không phân biệt được ý tứ trong lời nói của Đường Thuận Diên, chỉ biết uống viên thuốc trong tay ông ta là mình có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Cuối cùng Trần Huân khuất phục bản năng của cơ thể, há hốc miệng: "... Cho con..."
Anh ta nặn hai chữ từ kẽ răng ra, sau khi anh ta nói xong, Đường Thuận Diên đút thuốc vào miệng Trần Huân.
Giọng Đường Thuận Diên rất dịu dàng, so với dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi thì như hai người khác nhau, ông ta bế Trần Huân như bùn nát từ dưới đất lên, giống như đang sắp xếp một thứ trân bảo hiếm có, dè dặt đặt anh ta lên giường.
Đường Thuận Diên ngồi chồm hỗm dưới đất, nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của con mình.
"Chúng ta thành công ngay thôi, còn thiếu ột bước cuối cùng là được rồi, chỉ cần qua mùng hai tháng chín thì loại đớn đau này sẽ rời xa con, tương lai con có thể trải qua cuộc sống bình thường."
"Huân Nhi, cha cũng vì muốn tốt cho con, cuộc sống như vậy con đã trải qua đủ rồi đúng chứ?"
Lúc này, Trân Huân không giống một luật sư tinh anh mà giống như một người đàn ông lang thang bị hành hạ liên tục, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
"Tên đã lên cung không bắn không được, chuyện đã tới nước này, chúng ta đã không còn đường quay lại nữa."
Thuốc tan ra trong miệng, cảm giác đau đớn trong thân thể Trân Huân lùi đi như thủy triều, anh ta như vừa được mò ra từ dưới nước, nằm xụi lơ không nhúc nhích trên mặt đất.
"Huân Nhi, cha cũng vì tốt cho con, cho nên con nhịn thêm một chút được không?”
"Sẽ kết thúc ngay thôi Huân Nhi, nhịn thêm một chút, đợi đến khi chuyện kết thúc, con uống thuốc thì sẽ quên tất cả những chuyện này, con có thể trải qua cuộc sống của người bình thường, như vậy không tốt sao?"
Đường Thuận Diên đã lên kế hoạch từ sớm, đến khi mọi chuyện kết thúc, tất thảy lỗi lầm đều sẽ do ông ta gánh vác, Trân Huân không biết cài gì, anh ta mất đi trí nhớ hoàn toàn biến thành một người bình thường, luật lệ huyền thuật sư không thể ra tay với người bình thường còn ở đó, sẽ không có ai làm gì Trần Huân.
Nhìn gương mặt quen thuộc của Trần Huân, Đường Thuận Diên sờ mặt anh ta một cái, giọng nói càng dịu dàng hơn.
"Con biết cha cũng vì muốn tốt cho con, vừa rồi là con hồ đồ."
"Cha, cha có thể để con nghỉ ngơi một chút được không?"
Đường Thuận Diên còn muốn nói gì đó nhưng Trần Huân đã cắt ngang lời ông ta.
Trần Huân nhắm hai mắt lại, trong giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi.
Đường Thuận Diên xoa đầu Trân Huân một cái, không nói gì thêm, ông ta đứng dậy rời khỏi đó.
Anh ta vẫn luôn muốn sống cuộc sống của người bình thường, nếu không có chuyện cách một thời gian lại như vậy một lần, không cần uống thuốc thì đời anh ta sẽ tốt đẹp tới nhường nào?
Nhưng dù có đau ngất đi thì anh ta cũng không choáng váng được bao lâu, rất nhanh đã bị đau tới tỉnh lại.
Mỗi lần phát tác, Trân Huân phải uống thuốc ngay lập tức nếu không sẽ đau đớn ngất đi.
Dù uống thuốc nhưng anh ta vẫn không có cách nào khôi phục lại bình thường ngay lập tức, sinh nhật anh ta càng tới gần, Trân Huân phát hiện tố chất cơ thể mình không ngừng hạ xuống, trước kia loại đau đớn đó một tuần đến một lần, bây giờ đã đổi thành một ngày một lần.
Anh ta đã trải qua cuộc sống như thế rất nhiều năm, Trân Huân cho rằng bản thân đã chết lặng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trần Huân.
Nhưng nếu tất cả những thứ này đều cần một cái giá cao để đổi thì sao?
Đến khi cơ thể khôi phục được chút khí lực, Trần Huân từ từ bò dậy, từng bước dời tới bên cạnh máy vi tính.
Anh ta mở máy tính ra, thấy được phong thư trong hộp thư của mình.
Trần Huân, anh có từng tự hỏi, rốt cuộc là nhờ cái gì mà cuộc sống của anh được kéo dài chưa?
Nhìn thư điện tử ẩn danh này, gương mặt bị máy vi tính ám sáng của Trần Huân trở nên hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận