Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1106:

Chương 1106:Chương 1106:
Tất cả mọi người có cha mẹ người thân, đều có cha mẹ chờ bọn họ trở về, chỉ có cậu bé không có, cha mẹ của cậu bé ly hôn, mẹ mang theo chị rời đi, cha chỉ để ý anh trai, cậu bé là người tàng hình trong nhà, khi ông bà nội còn sống, cậu bé sống cùng ông bà nội, ông bà nội chết rồi, cậu bé chỉ sống một mình.
Cậu bé vẫn luôn là một kẻ dư thừa trong nhà, cậu bé chết, cha nhất định sẽ vui vẻ nhỉ?
Dù sao không ai trộm gạo và mì trong nhà, đi vườn rau trộm lương thực như cậu bé rồi, cũng sẽ không có ai đi tìm bí thư thôn, buộc cha của cậu bé đóng học phí cho cậu bé...
Những cảm xúc tiêu cực luôn luôn bị áp chế trước đó bây giờ đang dâng trào ra ngoài không ngừng, thân thể Đường Bảo run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Linh hồn của cậu bé đã đến cực hạn, nhưng lúc này vẫn ráng chống đỡ, không muốn để đồng bọn nhỏ của mình nhìn ra cái gì không ổn.
"Mọi người đi trước, tôi lợi hại hơn mọi người, chờ mọi người đã đi ra thì tôi sẽ bảo chị ấy dẫn tôi đi ra."
"Chị gái đó muốn cứu sáu mươi hai con quỷ, thiếu một cũng không được, chị ấy sau khi đưa mọi người ra ngoài sẽ trở lại cứu tôi."
Đường Bảo bảo tất cả quỷ hồn đi tìm Bạch Trân Trân, nói cô nhất định sẽ mang bọn họ về dương gian. Đương nhiên những quỷ hồn này sẽ không hoài nghi lời Đường Bảo, dù sao trong khoảng thời gian này nếu như không có Đường Bảo thì bọn họ cũng sớm đã hồn phi phách tán, hoàn toàn không thể chèo chống đến bây giờ.
Thế nhưng trạng thái của Đường Bảo thật sự là quá tệ, tất cả mọi người không khỏi lo lắng, không nhịn được nói: "Đường Bảo, bạn thật sự không sao chứ?"
"Chị nói Đường Bảo sao? Bạn ấy khó chịu nên trở về phòng học nghỉ ngơi rồi."
Nhìn nụ cười quen thuộc đó, mọi người đã dần yên tâm.
Bạch Trân Trân phát hiện sự thay đổi đột ngột, vô thức ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy một khuôn mặt người mơ hồ hiện lên trước mặt cô, chưa kịp thấy rõ ràng thì khuôn mặt người đó đã biến mất. Đợi đến khi Bạch Trân Trân lấy lại tinh thần đã thấy những đứa trẻ ban nãy đã tụ tập trước mặt cô.
Đường Bảo nhẹ gật đầu với bọn họ, cuối cùng nhìn bọn họ thật sâu một cái, sau đó hóa thành một cơn gió lốc màu đen, bay về phía lầu dạy học.
"Vậy chúng ta đi."
Ánh mắt Bạch Trân Trân quét một lượt trong đám người, nhưng không phát hiện cậu bé đứng chắn trước mặt những đứa trẻ này vào ban nãy, bèn hỏi: "Cậu bé ban nãy đâu?”
Đường Bảo lắc đầu, cậu bé chịu đựng đau đớn tột cùng, nở nụ cười với mọi người tựa như là mỗi một lần trong quá khứ, vui tươi hớn hở nói: "Mọi người yên tâm, tôi rất lợi hại, tôi sẽ trở lại."
Bạch Trân Trân đã loáng thoáng nhận ra có gì đó sai sai, nhưng những đứa trẻ này không cho Bạch Trân Trân cơ hội nghĩ sâu hơn, bọn họ buông Kỳ Lỗi ra cực nhanh, sau đó đưa anh ta đến trước mặt Bạch Trân Trân. Đợi đến khi dây đỏ trên người Kỳ Lỗi biến mất, thân thể của anh ta co giật như là điện đánh mấy lần, sau đó đã chậm rãi mở mắt.
"Chúng em tin tưởng chị, nhưng lần này không cho chị gạt chúng em, người lừa gạt trẻ con phải nuốt mười ngàn cây kiml"
Những đứa trẻ này nói liên tục mồm năm miệng mười, từ trong miệng của bọn họ cô đã biết chuyện này là thế nào. "Đường Bảo nói chị có thể mang bọn em ra ngoài, bọn em có thể không giết người kia, nhưng chị phải bảo đảm có thể mang tất cả chúng ta ra ngoài."
"Những đứa trẻ này nói không gian quỷ quái sắp bị phá hủy rồi, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này."
Nhưng những đứa trẻ này từ đầu đến cuối vẫn nhớ lời Đường Bảo, tất cả mọi người cùng đứng sau lưng Bạch Trân Trân, xem lời Kỳ Lỗi nói hoàn toàn như cái rắm.
Sắc mặt Kỳ Lỗi khó coi, anh ta muốn giải thích gì đó, nhưng Bạch Trân Trân không có cho anh ta cơ hội này.
Khi thấy Bạch Trân Trân, Kỳ Lỗi bật người dậy, nhảy lên, anh ta vô thức nói: “Anh thật sự biết sai rồi, các em hãy tin tưởng anh."
Vốn dĩ không gian quỷ quái này không nên sụp đổ nhanh như vậy, sau khi nó hấp thu sức mạnh của những đứa trẻ này có lẽ còn có thể duy trì thêm một khoảng thời gian. Nhưng ở trong đó không biết đã xảy ra chuyện gì, không gian quỷ quái đã không thể hấp thu sức mạnh của những đứa trẻ này, nó không thể chèo chống tồn tại của mình, chẳng mấy chốc nữa sẽ sụp đổ và biến mất. Lúc không gian quỷ quái sụp đổ sẽ phóng ra một sức mạnh khổng lồ đến, đến lúc đó mọi thứ bên trong không gian quỷ quái đều sẽ tan thành mây khói, bọn họ nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi không gian quỷ quái sụp đổ.
"Giúp bọn nhỏ nhập vào cái này."
"Tôi cần làm thế nào?"
Đương nhiên Kỳ Lỗi cũng biết nặng nhẹ, anh ta không màng điều gì khác, lập tức đứng vững cơ thể.
Bạch Trân Trân không nói nhảm, cô nói thẳng.
Bạch Trân Trân lấy ra một xấp người giấy, giao nó cho Kỳ Lỗi.
"Một mình tôi không dẫn bọn nhỏ đi nổi, anh phải giúp tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận