Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 841:

Chương 841:Chương 841:
Nhưng trên thực tế hai người bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, bọn họ có thể giúp đỡ được gì chứ? Ngoại trừ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, đừng làm việc dư thừa gây thêm phiền toái cho Bạch Trân Trân ra, bọn họ không thể giúp bất kỳ điều gì.
"Cô Bạch bảo chúng ta ở đây chờ, chúng ta cứ ngoan ngoãn chờ cô Bạch, cô ấy là người thông minh như vậy, lại có bản lãnh tới vậy, cô ấy có thể giải quyết vấn đề, cậu chớ suy nghĩ lung tung."
Dưới sự trấn an của Từ Phong, cuối cùng Ông Tấn Hoa đã không tiếp tục xúc động, có điều sắc mặt anh vẫn không tốt lắm, ánh mắt dính chặt ở vị trí cửa phòng.
Từ Phong thấy thế, thở dài một hơi, anh ấy nhìn bên mặt của Ông Tấn Hoa, cảm thấy mối yêu đương này còn chưa đi tới chính thức mà bạn tốt của mình đã trở nên không còn giống bản thân nữa, nếu thật sự đi tới chính thức, tên này chưa chắc sẽ không thay đổi hẳn, trở thành một người mình hoàn toàn không quen biết?
Nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Từ Phong giật một cái, lập tức lại nghĩ tới dáng vẻ của Bạch Trân Trân...
Nói thực ra, trước đó Từ Phong đúng là có chút ít tâm tư giống vậy với Bạch Trân Trân, dù sao cô xinh đẹp, tính cách lại không tệ, nếu thật sự có thể yêu đương với một người bạn gái thế này, đời này của anh ất cũng đáng giá. Nhưng theo thời gian dài tiếp xúc, và đủ loại chuyện xảy ra cho đến tận bây giờ, người phụ nữ như Bạch Trân Trân, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn...
Cũng chỉ có người như Ông Tấn Hoa mới có thể chịu được, nếu là mình, chưa chừng chỉ mới yêu đương một khoảng thời gian đã đường tình chia hai ngã.
Với tính cách của Bạch Trân Trân, nếu như hai người bọn họ yêu đương thất bại cái gì, ai biết cô sẽ làm ra chuyện gì chứ?
Nhà này là bạn của Từ Phong đứng tên, người bạn đó ở nước ngoài, căn nhà này đã không còn ở nữa, gân như không có ai tới, Từ Phong lên tiếng chào hỏi với đối phương, dùng một căn nhà ở vịnh Thanh Thủy đổi với người bạn đó, chờ sau khi người bạn đó từ nước ngoài trở về thì có thể sang tên rồi. Cho nên hiện tại vào cái giờ này có lẽ là không có người khác tới, người tới chỉ có thể là Bạch Trân Trân.
Anh ấy thật sự mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi lấy lại sức một hồi, có chuyện gì chờ sau rồi nói đi...
Chỉ thấy Từ Phong ngủ ở trên ghế sa lon không còn hình tượng gì, tiếng ngáy tiếng sau cao hơn tiếng trước. Anh cong môi, vào phòng lấy ra một tấm thảm đắp lên cho Từ Phong.
Còn Ông Tấn Hoa vốn dĩ tinh thần có chút mất tập trung, sau khi nghe được tiếng ngáy của Từ Phong, yên lặng quay đầu nhìn sang.
Vốn dĩ Từ Phong chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng sau khi đã nhắm mắt lại, cảm giác buồn ngủ liên tục cuốn tới, trong bất tri bất giác Từ Phong đã ngủ thiếp đi.
Vừa chăm sóc xong, tiếng chuông cửa leng keng leng keng đã vang lên.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Từ Phong càng thêm phức tạp, anh ấy thở dài một hơi, nằm trên ghế sa lon bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ông Tấn Hoa nói một tràng. Mặc dù trước đó là diễn trò cùng Bạch Trân Trân, có điều những lời Từ Phong nói anh vẫn nhớ kỹ.
Sau khi cửa phòng được mở ra, nhìn thấy Tần Gia Văn và Bạch Trân Trân đứng ngoài cửa, Ông Tấn Hoa thở dài một hơi, anh vội vàng bảo hai người tiến vào, ánh mắt thì quan sát trên người Bạch Trân Trân.
Sau khi xác nhận Bạch Trân Trân không có chuyện gì, Ông Tấn Hoa mở miệng nói: "Cô tới bây giờ mới tới, tôi rất lo lắng cho cô, nhìn thấy cô không sao, thật là tốt quá rồi."
Ông Tấn Hoa lập tức đứng dậy đi qua đó mở cửa.
"Rất nhiều chuyện cậu chỉ làm không nói, thế này là không được, cậu phải nói nhiều làm nhiều mới được."
"Người có miệng chính là vì nói chuyện, nếu không biết nói, vậy cái miệng của cậu mọc ra để làm nhầy dây gì?"
"Cô Bạch người ta xinh đẹp như vậy, không chừng đã từng yêu đương với rất nhiều bạn trai, nếu người ta thích người có tài ăn nói, còn cậu cái gì cũng không nói, chẳng phải là cậu đã bị mất lợi thế rồi sao?"
Tình cảm thông qua hành động truyền đạt thì quá đơn điệu, còn phải thông qua ngôn ngữ mới được.
Ông Tấn Hoa là một người rất hiếu học, anh không có kinh nghiệm yêu thương, nhưng Từ Phong có kinh nghiệm tình trường phong phú, nghe anh ấy sẽ sẽ không có vấn đề gì.
Bạch Trân Trân nhìn Ông Tấn Hoa một hồi, xác nhận anh thực sự không có bị thứ quái đản nào nhập vào người, bấy giờ mới thả lỏng.
Nhìn thấy thái độ của Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong giọng nói cũng thêm mấy phần bất đắc dĩ.
Sự quan tâm của anh bị Bạch Trân Trân hiểu lâm thành cái gì vậy?
Ông Tấn Hoa: "..."
"Tôi chỉ lo lắng cho cô mà thôi, không có ý gì khác."
Đợi đến khi Ông Tấn Hoa nói xong, Bạch Trân Trân vuốt vuốt mi tâm, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ đánh giá anh một phen: "Sao anh đột nhiên trở nên nhiều lời như vậy? Chịu phải kích thích gì rồi hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận