Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 476:

Chương 476:Chương 476:
Thực ra tài nấu nướng của Trân Tiểu Sinh rất tốt, nhưng cũng chỉ giới hạn nấu một số món ăn gia đình, nhưng anh ta bây giờ giống như sáng dạ ra, chẳng qua là một bữa sáng mà thôi, anh ta lại nấu giống như bữa tiệc lớn, bày đây một bàn lớn.
Anh ta lấy đâu ra thời gian nấu?
Hơn nữa anh ta còn tạo kiểu cho mỗi món ăn, trông rất bắt mắt, còn chưa ăn, chỉ nhìn một bàn thức ăn này đã cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt.
Bạch Trân Trân giơ ngón tay cái với Trần Tiểu Sinh, sau đó ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa.
Trân Tiểu Sinh vô cùng nịnh nọt đi tới, nhìn điệu bộ đó, giống như muốn gắp thức ăn giúp Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: “...
Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình giống như Từ Hi thái hậu, Trần Tiểu Sinh chính là Lý Anh Liên lấy lòng Từ Hi thái hậu.
Hầu hạ chu đáo như vậy không khiến Bạch Trân Trân thụ sủng nhược kinh, ngược lại có hơi cạn lời.
Sư phụ đã cứu anh ta nhiều lần như thế, anh ta cống hiến cho sư phụ không phải là nên sao?
Cô thật sự phục Trần Tiểu Sinh, cũng không biết ai dạy anh ta, biểu hiện là biểu hiện như vậy? Cũng không biết trong đầu anh ta đang nghĩ những gì.
Để vẽ bùa cho anh ta, Bạch Trân Trân hao tổn cực kỳ lớn, đã hôn mê rất lâu, sau đó lúc vẽ bùa cho Từ Phong và Ông Tấn Hoa, cô không cần nghỉ ngơi đã có thể vẽ xong.
Quả thực anh ta muốn đối tốt với Bạch Trân Trân, nếu không nhờ Bạch Trân Trân, không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi, đặc biệt là lần này, Bạch Trân Trân không chỉ lấy trùng trong cơ thể của anh ta ra, còn vẽ nhiều bùa như thế trên người anh ta.
Trần Tiểu Sinh khiêm tốn thỉnh giáo: "Sư phụ, vậy tôi nên biểu hiện thế nào?"
Tuy Bạch Trân Trân nói cái này có liên quan tới tố chất thân thể của mỗi người, nhưng Trần Tiểu Sinh vẫn tin Bạch Trân Trân đối xử khác với anh ta.
"Anh không cần như vậy, bình thường thế nào bây giờ anh thế ấy, cảm kích tôi cũng không cần bày vẽ kiểu này."
Trần Tiểu Sinh bị Bạch Trân Trân quở trách, nhưng anh ta lại không hề tức giận chút nào, ngược lại còn nhe răng cười với Bạch Trân Trân, vui vẻ nói: "Sư phụ, tôi đi ngồi ngay!"
Thấy Trân Tiểu Sinh bày ra bộ dạng đáng thương nhìn cô, Bạch Trân Trân xoa mi tâm, chỉ cái ghế đối diện: “Anh tới bên đó ngồi cho tôi!"
"Ăn cơm đàng hoàng, đừng có làm nhiều chuyện như vậy nữa, anh nấu cơm cho tôi đã rất tốt rồi, tôi cũng không phải tàn phế, còn cần anh đút tôi ăn?"
Bạch Trân Trân: “...
Cô thực sự không hiểu nổi đường về não của Trần Tiểu Sinh, dứt khoát không tìm hiểu nữa, vùi đầu ăn.
Bạch Trân Trân: "...'
Tên này vứt não đi rồi sao? Đã bị mắng còn vui vẻ như vậy? Sau khi nói xong, anh ta vui vẻ chạy tới chỗ đối diện ngoan ngoãn ngồi xuống, nếu không phải Bạch Trân Trân đích thân trải qua chuyện vừa nãy, sợ là cô sẽ tưởng mình khen Trân Tiểu Sinh chứ không phải mắng anh ta.
Có một nói một, tuy đường về não của Trần Tiểu Sinh có chút xíu vi diệu như thế, nhưng tài bếp núc của anh ta thực sự không có gì phải chê, bất kể là bánh cuốn hay là mì lạnh, bao gồm mấy cái bánh gạo và bánh rán đủ kiểu tạo hình, mùi vị đều cực ngon.
Bạch Trân Trân đang bận lấp đồ vào trong miệng, vốn không có thời gian trả lời câu hỏi của Trần Tiểu Sinh, sau khi nghe thấy lời của anh ta, Bạch Trân Trân gật đầu, coi như trả lời.
"Sư phụ, có phải tôi cũng rất hữu dụng không?”
Tuy anh ta không có bản lĩnh lại rất biết kéo chân sau, nhưng ít nhất có một số điểm anh ta làm không tồi, anh ta không phải vô dụng.
Trần Tiểu Sinh ngắm Bạch Trân Trân ăn vui vẻ, nụ cười trên mặt anh ta cũng ngày càng rạng rỡ, trong lòng có được thỏa mãn cực lớn.
Trần Tiểu Sinh thừa cơ hội lên tiếng hỏi một câu.
Hiển nhiên anh ta rất hiểu khẩu vị của Bạch Trân Trân, tất cả món ăn nấu ra đều phù hợp khẩu vị của cô, một bàn thức ăn này không có món nào cô không thích ăn.
Trần Tiểu Sinh nhận được sự khẳng định của Bạch Trân Trân, càng thêm vui vẻ, anh ta thừa thắng xông lên, vội vàng hỏi: "Sư phụ, nếu tôi đã không phải vô dụng, cũng có bản lĩnh có thể giúp đỡ, hôm nay các cô đi tra án, dẫn tôi theo được không?”
Bạch Trân Trân nuốt bánh bao nhỏ xuống: “Anh muốn theo chúng tôi đi tra án?"
Trần Tiểu Sinh căng thẳng gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ, có thể không?"
Bạch Trân Trân nhíu mày, sau đó nói: "Vậy công việc của anh phải làm sao? Không làm nữa sao? Chắc anh không có kỳ nghỉ?"
Trần Tiểu Sinh vừa mới chuyển sang chính thức, tính kỹ ra cũng chỉ mới làm hơn một tháng, dĩ nhiên không thể có kỳ nghỉ năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận