Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 262:

Chương 262:Chương 262:
Những huyền thuật sư trong giới này, ai cũng tâng bốc mình là đại sư, rất ít có người thừa nhận thực lực của mình kém cỏi, dù sao mặc kệ năng lực như thế nào, chỉ cần thổi phồng lên là được.
Bạch Trân Trân thì thành thật, đi lên liền nói thực lực mình kém cỏi, hiểu biết sơ sơ.
Người như cô, lẽ nào thật sự có người mời cô ra tay?
Hơn nữa, nếu người trong huyền môn có vấn đề không giải quyết được, thông thường cũng sẽ không dùng phương thức của người bình thường, mời người giúp đỡ giống như cô, bởi vì mời người khác giúp đỡ, đại biểu năng lực của bản thân kém cỏi, tự nhận thấp hơn người khác một bậc.
Lễ nào Bạch Trân Trân thật sự không hề màng tới danh tiếng của bản thân sao?
Bạch Trân Trân quay đầu nhìn Hách Cầm Vận, ánh mắt của cô ta trong veo, tựa như chỉ là thuận miệng hỏi, không có ý gì khác.
Sau khi nghe lời cô ta nói, Bạch Trân Trân cũng vô cùng thản nhiên đáp: "Tôi là một Nhập Liệm Sư."
Hách Cầm Vận bị lời của Bạch Trân Trân làm cho có hơi mơ hồ, cô là Nhập Liệm Sư? Cái này có liên quan gì tới câu hỏi của mình sao?
Bạch Trân Trân nói xong, dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu có thể học thêm một số tri thức huyền môn trong quá trình này, tôi cũng rất vui, dù sao nhiều kỹ năng không lo chết đói."
Cô không có chút tâm tư nào đối với thây mo, cô chỉ muốn an tĩnh làm một Nhập Liệm Sư, thành thật chỉnh lý di dung cho thi thể thôi.
Bởi vì không quan tâm những thứ này, cho nên những quy tắc khuôn mẫu trong huyền môn đối với cô mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì.
Nhưng Bạch Trân Trân không có mục đích này, sức mê hoặc của những thứ này đối với cô còn không lớn bằng việc dùng dao phẫu thuật.
Cho dù biết nếu trở thành người trong huyền môn chân chính, cô sẽ được tôn làm làm khách quý, sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, địa vị xã hội cũng cao hơn bây giờ rất nhiều.
Hách Cầm Vận: "Hóa ra là vậy."
Thấy dáng vẻ mơ hồ của cô ta, Bạch Trân Trân kiên nhẫn giải thích: "Nghiêm túc mà nói, tôi không tính là người trong huyên môn, tôi mày mò học những thứ này, cũng là hình thế ép buộc mà thôi."
Mới đầu, Đỗ Văn Khiết còn có thể kiên nhẫn, nhưng thấy lúc Vương Chiêu trả lời cô ta ngày càng qua loa, Đỗ Văn Khiết có hơi không thể chịu nổi.
Hai người chỉ giao lưu đơn giản một chút, Hách Cầm Vận có được đáp án mình muốn, không nói gì thêm nữa.
Nhưng ở chỗ Đỗ Văn Khiết và Vương Chiêu, cuộc đối thoại của họ vẫn luôn tiếp diễn, đương nhiên, chủ yếu là Đỗ Văn Khiết nói, câu trả lời của Vương Chiêu từ đầu tới cuối đều rất ngắn gọn, hoàn toàn khác với dáng vẻ nói năng liến thoắng lúc đối mặt với Bạch Trân Trân.
Cô rất thản nhiên, bởi vì vẻ ngoài của Bạch Trân Trân, những quan cảm vi diệu mà Hách Cầm Vận nảy sinh với cô trước đó cũng đều biến mất sạch sẽ.
Anh ta nhíu mày lại, ngữ khí không tốt mấy: "Cô quậy như vậy thật nhàm chán, Đỗ Văn Khiết, tuy chúng ta sư xuất đồng nguyên, nhưng đã cách một tầng rồi, hai chữ đồng môn có hơi miễn cưỡng." Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt cương quyết khó thuần của Vương Chiêu, hàm răng trắng tinh cắn lấy môi của mình, bởi vì dùng lực hơi lớn, cô ta cắn rách môi, máu tươi đỏ chót chảy ra, tăng thêm vài phần diễm sắc cho gương mặt ảm đạm vô vị đó của cô ta.
Lần này, cuối cùng Vương Chiêu cũng đồn ánh mắt lên mặt Đỗ Văn Khiết.
Cô ta cởi dây đỏ trên tay ra, nóng nảy nói: "Vương Chiêu, anh như vậy thú vị sao? Lúc đối mặt với mỹ nữ, anh nói nhiều muốn chết, lúc đối mặt với em thì không có gì để nói đúng không?”
Vương Chiêu không có bất cứ hứng thú gì với Đỗ Văn Khiết, anh ta cũng chưa từng làm chuyện gì khiến Đỗ Văn Khiết hiểu lầm, bây giờ đối phương bày ra dáng vẻ này, hoàn toàn là vô lý gây sự.
"Cô muốn đi thì đi, không cần lấy cái này để uy hiếp tôi."
Lúc nói lời này, Vương Chiêu không hề che đậy sự không vui đối với Đỗ Văn Khiết, trong giọng nói của anh ta mang theo chán ghét nồng đậm, lúc nhìn Đỗ Văn Khiết, trong ánh mắt không có chút tình cảm nào tồn tại.
Anh ta nhìn Đỗ Văn Khiết đang phát điên, sắc mặt lập tức sa sầm lại, ngữ khí không tốt nói: "Đỗ Văn Khiết, tôi không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa tôi sẽ không phá lệ, cô muốn tiếp tục gây sự vô lý như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!"
Đỗ Văn Khiết tức giận giơ tay muốn tát Vương Chiêu, nhưng Vương Chiêu vốn không chiều theo cái tật xấu này của cô ta, đưa tay nắm lấy cổ tay của Đỗ Văn Khiết.
Thấy bộ dạng này của Vương Chiêu, lòng Đỗ Văn Khiết lạnh xuống, sắc mặt cô ta tái đi, thân thể loạng choạng: "Vương Chiêu, trái tim anh thật sắt đái"
Bạn cần đăng nhập để bình luận