Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 270:

Chương 270:Chương 270:
Thấy Bạch Trân Trân thật sự không biết đây là gì, Đỗ Văn Khiết tốt bụng phổ cập cho cô.
Ở thế giới này, tuy người trong huyền môn thường xuyên treo câu phải tu công đức bên miệng, nhưng thực ra lực công đức là thứ vô cùng khó có được, đặc biệt là lúc liên quan tới giao dịch tiền bạc, số lượng lực công đức đạt được càng ít.
Lực công đức tích lũy tới mức độ nhất định mới sẽ có kim quang công đức, mà kim quang công đức muốn cụ hiện hóa, có thể được người ta nhìn thấy, chắc chắn cần số lượng rất lớn.
"Tới nay, chúng tôi chỉ từng nghe qua kim quang công đức trong truyên thuyết, vốn tưởng chuyện lực công đức dày đến cực độ sẽ biến thành kim quang công đức cụ tượng hóa là do tiên nhân thêu dệt ra, không ngờ thế mà lại là thật..."
Người có kim quang công đức, nói là bách tà bất xâm cũng không đủ, lợi ích nó mang tới nhiều không đếm xuể.
Người trong huyền môn sẽ tích lũy lực công đức, cũng là bởi vì chỉ cần lực công đức đủ, có thể triệt tiêu một số tai kiếp, khiến đường tu hành trở nên suôn sẻ hơn.
Bạch Trân Trân: "Liệu tôi có nguy hiểm không."
Là một người sở hữu kim quang công đức gần như duy nhất, Bạch Trân Trân sao lại cảm thấy mình bây giờ giống như là Đường Tăng, biến thành cái bánh thơm, ai cũng có thể cắn một miếng?
Cho nên cô còn hưởng thụ đãi ngộ của nữ chính đúng chứ?
Phải biết lực công đức nồng đậm tới hình thành kim quang công đức rồi, nói Bạch Trân Trân là con cưng của ông trời cũng không quá.
Nói trắng ra, kim quang công đức chính là máy chúc phúc may mắn, là thứ có thể bug, tuyệt cảnh đối với người khác, nhưng người có kim quang công đức chắc chắn có thể tìm ra đường sống.
"Chỉ cần cô không phải có ý tìm chết, cố ý làm điều xấu giảm đi kim quang công đức trên người mình, cho dù là gặp phải tuyệt cảnh, ông trời cũng sẽ cho cô một cơ hội sống."
Nếu đây là một quyển tiểu thuyết, vậy cô chính là nữ chính, người có kim quang công đức, cho dù gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ gặp hung hóa lành.
Bạch Trân Trân: “...
Kỳ Lỗi nhìn Bạch Trân Trân, lên tiếng nói: "Cô Bạch, cô yên tâm đi, kim quang công đức sẽ không bị cướp đoạt, hơn nữa người tâm mang bất chính sẽ bởi vì toàn thân công đức này của cô mà tránh xa cô."
Kỳ Lỗi sợ Bạch Trân Trân bởi vì năng lực của mình mà bay bổng, bèn nhiều lời nhắc nhở một câu.
Nhưng họ cũng nói rồi, trên thế giới này luôn có những người không tin tà, hoặc là mắt không tốt, không nhìn ra Bạch Trân Trân là người thân mang đại công đức, họ luôn sẽ không khống chế được lòng tham ra tay với cô.
"Cô cũng không thể bởi vì mình có kim quang công đức, liền cảm thấy có thể nằm xuôi, tuy kim quang công đức có thể tăng vận khí của cô, nhưng không có nghĩa cô có thể kê cao gối không lo lắng."
Biết mình sẽ không bởi vì những kim quang công đức này mà bị người ta dòm ngó, ngược lại sẽ khiến người có ý đồ xấu tránh xa, Bạch Trân Trân thở phào một hơi.
Mấy người họ vội xua tay, bày tỏ đây chỉ là việc đơn giản, không tính là gì. "Cảm ơn mọi người nói cho tôi biết những cái này."
Bạch Trân Trân chân thành cảm ơn, nếu không phải họ giải thích giúp mình, cô vẫn không biết năng lực khó hiểu trên người mình là sao.
Bạch Trân Trân gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của họ, tâm trạng của Bạch Trân Trân hơi vi diệu.
Lúc ở trên núi, họ đã cảm thấy Trần Gia Thôn này trông có vẻ kỳ quái, cho người ta một loại cảm giác rất khó chịu, nhưng sau khi thật sự vào thôn, loại cảm giác khó chịu đó đột nhiên nhạt đi không ít.
Sau khi nói xong chuyện nên nói, mưa bên ngoài đã tạnh, mây đen trên trời cũng tan đi, sắc trời vốn tối mù bên ngoài cũng dần sáng lên.
Nhưng điều này cũng có thể hiểu, dù sao cũng là con cưng của trời, kết giao với cô chỉ có lợi không có hại.
Tuy còn chưa tới mức xoay một trăm tám mươi độ, nhưng cũng hòm hòm.
Mấy người từ trong nhà trú mưa vừa nãy đi ra, ngửi mùi thơm nhẹ của bùn đất tỏa ra sau mưa, nét mặt của mọi người đều trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mặc kệ trước đây họ có tính cách như thế nào, nhưng sau khi biết Bạch Trân Trân có kim quang công đức, thái độ họ đối với cô đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Thôn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bởi vì thôn ở trong núi, nhà cửa trong thôn về cơ bản đều là xây cạnh nhau.
Đường trong thôn không rộng, khác với đường bùn đất bên ngoài, trong thôn làm đường đá, sau khi mưa xuống, đường đá được nước mưa rửa sạch sẽ, đi lên còn có chút trơn trượt.
Trong thôn nhỏ như thế này có nghĩa trang, thi thể thôn dân qua đời sẽ không giữ trong nhà, mà sẽ để trong nghĩa trang, đợi tới thời gian sẽ chôn xuống đất an táng.
Trước đây, Cổ Anh Hùng từng nói với Bạch Trân Trân, cậu ấy làm việc trong nghĩa trang trong thôn, nghĩa trang nằm ở nơi gần núi, kiến trúc vật hơi xa thôn, nếu tìm, vẫn rất dễ.
Sau khi mấy người đi vài phút liên phát giác không đúng.
Thôn quá an tĩnh, không có tiếng người không nói, ngay cả tiếng của động vật cũng không có, ngoài tiếng bước chân của mấy người, không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận