Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1042:

Chương 1042:Chương 1042:
Bạch Trân Trân nói, nâng đầu ngón tay đếm ưu điểm của Trần Huân.
"Vẻ ngoài không tệ, công việc cũng rất tốt, điều kiện gia đình các loại, người thế này, bên người nhất định vây quanh rất nhiều phụ nữ, phụ nữ thích anh ta không phải số ít."
"Người như anh ta, coi trọng tôi cái gì? Coi trọng vì tôi không cha không mẹ? Hay là coi trọng tôi vì làm nhập liệm sư, suốt ngày có liên quan với thi thể?"
"Chú Cầu, người làm ăn đều rất mê tín, một nhập liệm sư như đối với bọn họ, khẳng định là một kẻ rất xúi quẩy, anh ta đối xử tốt với tôi như vậy, chú không cảm thấy có vấn đề sao?"
Bạch Trân Trân đã đặt cả những điểm đáng nghi trước mặt Cầu Quốc Hoa, nói cho ông biết vì sao mình cảm thấy Trần Huân lạ lùng.
Không phải Bạch Trân Trân tự coi nhẹ mình, sắc đẹp của cô xinh đẹp đúng là điểm cộng, nhưng mà, cái nghề nhập liệm sư này, gia đình cha mẹ đều mất đều là nhược điểm của cô.
Trần Huân bởi vì bề ngoài của cô mà vừa gặp đã yêu cô, cái này hoàn toàn có thể hiểu. Dù sao sắc đẹp của cô thuộc loại hại nước hại dân, bởi vì mặt của cô mà thích cô, cái này không có vấn đề. Nhưng, một người đàn ông con nhà giàu, bản thân thì mở một đơn vị pháp luật, mới một lần gặp mặt đã thâm tình si mê không để ý cái khác, chuyên tâm muốn ở bên cô.
Cái này nếu không có vấn đề, Bạch Trân Trân nhảy vào bể phốt bơi tung tăng là vừa.
Trước đó cô vẫn chỉ suy đoán chứ không thể xác định, nhưng những chuyện xảy ra dạo gân đây rất nhiều, biểu hiện của Cầu Quốc Hoa quá nóng vội, cho nên Bạch Trân Trân cảm thấy, coi như Cầu Quốc Hoa không phải bàn tay đẩy chính thì cũng nhất định là biết chút gì. Nếu như là nguyên chủ, biết Cầu Quốc Hoa không có ý tốt với cô ấy, có lẽ sẽ cảm thấy đau buồn, nhưng Bạch Trân Trân không phải nguyên chủ, cho nên cô sẽ không có những cảm xúc này, cô chỉ lắng lặng nhìn Cầu Quốc Hoa, không để lộ hoài nghỉ của mình, chỉ hỏi ra thắc mắc của cô.
Người quen của Bạch Trân Trân cũng trở thành trợ thủ của anh, cộng thêm chú Cầu và một số người khác đều đang hỗ trợ. Hiện tại Bạch Trân Trân còn phát hiện vết tích thuật pháp trong người của Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng...
"Còn có một điểm, chú để tâm đến chuyện Trần Huân tới thế, thậm chí để tâm tới mức dùng bệnh ung thư phổi của mình để áp đặt đạo đức vào tôi... Có phải chú đã quên chuyện trước đó sẵn sàng một người chịu đựng, một mình đi trị bệnh bằng hoá chất chứ không muốn để cho tôi hỗ trợ hay không?”
"Chú Cầu, không phải tôi tự coi nhẹ mình, tôi không có cảm tình với anh ta, tôi cũng đã nói rõ với anh ta rất nhiều lần rồi, bảo anh ta không cần làm vậy, nhưng anh ta không nghe lời tôi."
Cái này rất khó bình luận, nếu Bạch Trân Trân có thể tẩy não là Trần Huân yêu cô đơn thuần, thế thì nên lặt đầu cô xuống làm cầu để đá đi thôi.
Người này trước sau khác biệt quá lớn, xem như Bạch Trân Trân muốn xem nhẹ cũng không được, cho nên cô rất ngay thẳng chỉ ra mọi thứ. Bạch Trân Trân không muốn hoài nghi Cầu Quốc Hoa, dù sao bất kể là trong trí nhớ nguyên chủ hay là mấy tháng sau khi cô xuyên qua thì cách Cầu Quốc Hoa đối xử với cô cũng chẳng tồi tệ bao nhiêu. Nhưng bây giờ mỗi một sự việc đều thể hiện rất có thể Cầu Quốc Hoa có tham dự trong chuyện đó, đồng thời đóng một nhân vật rất trọng yếu trong chuyện này. Nguyên chủ chết ngoài ý muốn, bao gồm những chuyện cô gặp phải sau khi xuyên qua, Bạch Trân Trân cảm thấy Cầu Quốc Hoa đóng vai một nhân vật rất trọng yếu ở trong đó. Cô đã không phải là cô bé mười mấy tuổi. Thứ như tình yêu, lừa gạt một vài cô gái còn được, lừa cô, nên tỉnh lại đi. Tổng hợp tất cả điều kiện, Trân khả năng Huân thích cô là bằng không, nhưng đối phương lại kiên quyết bỏ ra nhiều vậy, biểu hiện vẻ vô cùng thâm tình.
"Bất kể cô tin hay không, tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho cô, một mình ở cái thế giới này rất cô đơn, nhất là đối với phụ nữ, sư phụ cô đời này sống rất khổ... Cô là đồ đệ của cô ấy, tôi không muốn cô bước vào con đường xưa của cô ấy."
Đối mặt với chất vấn của Bạch Trân Trân, Câu Quốc Hoa có chút bối rối quay mặt đi, ông không dám nhìn mặt Bạch Trân Trân, chỉ có thể buồn buồn nói: "Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó."
Cầu Quốc Hoa nhìn vách tường, giống như là muốn nhìn tới khi nào trên đó mọc ra đóa hoa.
"Chú Cầu, chú có thể nói cho tôi biết đây là tại sao không?”
Bạch Trân Trân: “...
"Về phần cô hoài nghi Trân Huân không chân thành với cô, tôi chỉ có thể nói, nhất định là cô đã hiểu lầm rồi. Tấm lòng thành của Trần Huân dành cho cô có trời đất chứng giám, nhật nguyệt có thể thấu rõ, nếu không phải thực lòng, cậu ta cần gì làm làm những chuyện này?"
"Người cả đời này, gặp được một người thực tình yêu cô không dễ, cậu ta là thật lòng thích cô, nhân phẩm của cậu ta tôi có thể cam đoan, cô cho cậu ta một cơ hội không được sao?"
Cầu Quốc Hoa bày tỏ, để Bạch Trân Trân ở bên Trần Huân chỉ là vì để tương lai của cô có thể an ổn một chút, có thể để cho người ta chăm sóc cô, để cô có một sự hạnh phúc và cuộc sống bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận