Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 528:

Chương 528:Chương 528:
Ông ấy một lòng một dạ nghĩ đến việc dẫn bà và bọn nhỏ chạy thoát, nhưng tay Vương Quan Thanh đã cầm lên dao chặt xương, bà lặng lẽ, âm thân tới gần Lý Nam Hà. Đối phương vẫn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ đưa lưng về phía bà, hoảng hốt thu dọn đồ đạc.
Một nhà bọn họ ở đây hai mươi năm, đồ đạc rất nhiều, không thể thu dọn dễ dàng, lẹ làng vậy được. Nhưng bọn họ phải chạy trốn, không thể quang minh chính đại giống như trước đó, cho nên chỉ có thể mang theo những món đồ thiết yếu nhất.
Lý Nam Hà rất thương Vương Quan Thanh, cho dù ở thời điểm này, ông ấy cũng không để cho Vương Quan Thanh hỗ trợ. Mãi cho đến khi Vương Quan Thanh áp sát vào phía sau lưng của ông ấy, Lý Nam Hà mới nhận ra bà đã tới gần.
"Quan Thanh, em đứng sang một bên một lúc trước nhé, chờ dọn dẹp xong đồ đạc chúng ta sẽ đi ngay, em phụ giúp suy nghĩ thử xem chúng ta còn có gì chưa mang theo..."
"Nếu Hương Giang không tiếp tục ở nữa, chúng ta sẽ đến đại lực, hoặc là rời khỏi nơi này đến Singapore cũng được, anh có người bạn ở bên đó..."
Ông ấy có rất rất nhiều lời muốn nói, ông ấy còn đang mặc sức tưởng tượng tương lai của bọn họ, nhưng Vương Quan Thanh đã không nghe nổi nữa.
Bàn tay yếu đuối, mảnh khảnh của bà nắm bờ vai của ông ấy, khiến Lý Nam Hà xoay người lại, sau đó lúc ông ấy quay đầu nhìn Vương Quan Thanh thì không chút do dự dùng dao chặt xương cắt cổ họng của ông ấy.
Lúc máu tươi phun tung toé, Vương Quan Thanh kể cả tránh cũng không tránh, trong nháy mắt đã bị máu tưới thành người máu, mùi máu tươi ngai ngái gần như nuốt chửng cả người bà.
Vương Quan Thanh có anh trai, bà đã kết hôn còn phải ở trong nhà, thế này khác gì ở rể chứ? Người bình thường nào sẽ đồng ý yêu cầu hoang đường này?
Vương Quan Thanh ra tay vô cùng ác độc, cổ Lý Nam Hà bị cắt đứt, ngay cả tiếng hô cứu còn chưa kêu lên, thân thể đã ngã xuống ầm vang.
"Có nhớ hứa hẹn lúc kết hôn anh đã đồng ý với em hay không? Nếu như anh định rời đi, em sẽ đích thân giết anh."
"Anh đã hứa với em, phải cả một đời ở lại xưởng đóng giày với em, mãi mãi không rời đi, anh đã nuốt lời rồi."
"Bà" trong trí nhớ đã giết người chồng sớm chiều làm bạn cùng giường chung gối của mình, nhưng trên mặt không có tí ti nào là đau khổ, thậm chí bên trên khuôn mặt bị máu tươi bao trùm còn toát ra sự vui sướng.
Ban đầu là Lý Nam Hà đồng ý sau khi kết hôn sẽ đi theo Vương Quan Thanh ở nhà mẹ đẻ, bởi vì điều kiện này hà khắc, rất nhiều người dù thích Vương Quan Thanh cũng không bằng lòng đồng ý.
Khuôn mặt Lý Nam Hà lộ rõ vẻ không thể tin, dường như không rõ vì sao Vương Quan Thanh sẽ ra đòn sát thủ với ông ấy.
Về sau hình ảnh trở nên lộn xộn vụn vặt, đã xảy ra cái gì Vương Quan Thanh đã không nhớ rõ nữa, chỉ là đợi đến khi Lý Vĩ và Lý Ly trở về thì cha của bọn nhỏ cũng đã trở thành người mất tích.
Lý Nam Hà đã đồng ý, ông ấy từng nói sẽ luôn luôn ở xưởng đóng giày với bà, trừ phi ông ấy chết, nếu không ông ấy sẽ mãi mãi không rời đi.
"Anh cũng xem như đã làm được lời hứa của mình rồi."
Vương Quan Thanh không nóng nảy, dù sao yêu cầu của bà chỉ có cái này, đông ý, bà mới sẽ kết hôn cùng đối phương, không đồng ý, bà cũng sẽ không cưỡng cầu.
Lý Ly nói xong cũng không buông Vương Quan Thanh, sức trên tay lại càng mạnh hơn, cô ta hạ lưỡi đao thấp xuống, nụ cười trên mặt càng càn rỡ: "Cho nên, mẹ có hối hận chuyện lúc trước mình làm không?"
"Ngay khoảnh khắc cha chết, đôi mắt vẫn một mực nhìn mẹ đấy, nửa đêm tỉnh mộng mẹ chưa từng đau khổ sao?"
"Mẹ ơi, mẹ không muốn rời đi, là vì vẻ đẹp của mẹ nhỉ? Hiện tại vẻ đẹp đã không còn, mẹ có thể rời khỏi nơi này rồi..."
"Mẹ, những kí ức đó là của mẹ à?”
Trong sự kích thích của Lý Ly, những ký ức đó càng thêm tăng tốc ùa về trong đầu Vương Quan Thanh, vốn dĩ là hình ảnh lẻ tẻ, vụn vặt giờ đã trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Vương Quan Thanh nhìn đôi mắt con gái của mình dần dần biến thành màu đỏ máu, bà lúc này dường như đã xếp chồng lên bản thân bà trong đôi mắt của Lý Nam Hà lúc chết đi.
"Khó trách trước đó mẹ cứ không chịu nói cho con chân tướng, hóa ra là thế này..."
Sao cha có thể trở về được nữa chứ? Ông ấy đã đến trời nam biển bắc, bất kỳ nơi nào cũng có khả năng có tung tích của ông ấy, sao ông ấy có khả năng trở vê được?"
Về sau, Lý Nam Hà một đi không trở lại, cũng không còn trở lại nữa, Lý Vĩ dường như đã nhận ra cái gì, về sau rất ít khi hỏi thăm chuyện về Lý Nam Hà. Chỉ có Lý Ly thường xuyên hỏi thăm sao cha vẫn chưa trở lại, cô ta nhớ cha rồi.
"Mẹ, mẹ dạy con rất nhiều rất nhiều thứ, đáng tiếc con vẫn mãi chưa có cơ hội thực hành, hôm nay mẹ giúp con xem thử, có phải con đã học rất tốt không?”
Bà nhìn thấy mình là xử lý thi thể thành thạo như thế nào, vệ sinh hiện trường phát hiện vụ án như thế nào, lại còn giả bộ người như không có chuyện như thế nào, nói cho bọn nhỏ Lý Nam Hà đã rời đi rồi.
Hóa ra nhìn tận mắt người thân nhất của mình phản bội là cảm giác thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận