Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 787:

Chương 787:Chương 787:
Dùng cái chết của mình để uy hiếp người khác là chuyện ngu xuẩn nhất, không thèm quan tâm chính là không thèm quan tâm, người chết rồi nói không chừng người bị uy hiếp còn thở phào một cái, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng thoát khỏi kẻ điên.
"Cam kết lúc yêu em là thật, lời nói độc ác lúc không còn yêu em cũng là thật, lúc anh ta yêu em như mạng, chưa chắc em đã là mạng của anh ta, nhưng khi anh ta không thương em, coi em như cỏ rác thì em thực sự là cỏ rác.
Bạch Trân Trân rất ít khi nói nhiều lời như vậy, đại đa số thời gian cô cũng không có hứng thú khuyên nhủ đám não yêu đương, dù sao đám đó có một thế giới quan riêng của mình, suy luận của cái đám đó là thiên hạ vô địch.
Nhưng Diệp Thanh Mịi là bạn của cô, Bạch Trân Trân cũng không thể trơ mắt nhìn bạn của mình rơi vào hố lửa đúng chứ? Cái gì nên khuyên thì vẫn phải khuyên thôi.
Bạch Trân Trân tận tình khuyên nhủ một tràng dài, nói hết toàn bộ số phận sau khi cô tự sát cùng với những kết quả mà Trần Kiệt có thể sẽ có cho Diệp Thanh Mị nghe.
"Em tự giết bản thân mình, liên tục lặp lại tình hình khi mình tự sát, người ta ôm vợ con tình cảm nồng nàn, cuộc sống ngày sau khỏi phải nói có bao nhiêu tuyệt vời."
"Em chết không khơi dậy bất cứ sự rung động nào trong lòng anh ta, mạng của em chính em cũng không thèm để ý mà em còn muốn người ta để ý hay sao?"
"Người có thể không quá thông minh nhưng không thể quá ngu xuẩn, vì một người đàn ông mà gieo họa cho mình, em đúng là quá có tiền đồ..."
Khi còn sống cô cũng đã chẳng có cách nào khiến Trần Kiệt nảy sinh một chút tình cảm thương tiếc, cô chết trừ giúp Trần Kiệt giải quyết một phiền phức lớn thì cũng chẳng còn tác dụng gì.
Giọng Bạch Trân Trân vẫn rất bình thường, không có biến hóa tâm trạng gì quá lớn, nhưng Diệp Thanh Mị cảm thấy mình như đã bị cô mắng tối tăm mặt mũi trong một thời gian dài.
Nhưng lời Bạch Trân Trân nói đã phá vỡ ảo tưởng của cô, khiến cô nhìn thấy thực tế tàn khốc.
Diệp Thanh Mị ôm suy nghĩ tự hủy hoại rất mạnh, có một phần nguyên nhân rất lớn cũng bởi vì cô muốn khiến cho Trần Kiệt hối hận, muốn anh ta biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Hết lần này tới lần khác, lời Bạch Trân Trân nói khiến cho Diệp Thanh Mị không thể nào phản bác được, mà loại phương thức khuyên nhủ này của cô cũng mang hiệu quả nhanh chóng.
Cái chết của cô sẽ không gợi lên bất cứ rúng động nào, thậm chí cũng chẳng có ai khiến trách Trần Kiệt, người ta vẫn phong sinh thủy khởi như bình thường, cô ngược lại thì thê thảm vô cùng.
Hồi lâu sau cuối cùng Diệp Thanh Mị cũng mở miệng nói: "Trân Trân, cảm ơn chị đã khuyên em, em thay đổi quyết định rồi."
Đạo bùa này không có tính công kích nào khác, chỉ có thể khiến Diệp Thanh Mị tiến vào trong giấc mơ mà Bạch Trân Trân tạo nên.
Lúc này mặc dù sắc mặt Diệp Thanh Mị nhìn vẫn không tốt đẹp cho lắm nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, cô nhìn về phía Bạch Trân Trân, hết sức nghiêm túc nói: "Trân Trân, chị yên tâm đi, em biết nên làm thế nào rồi."
Vì để phòng ngừa không may, trong khi Diệp Thanh Mi ngủ miên man nhờ tác dụng của thuốc, Bạch Trân Trân cắn nứt ngón trỏ, vẽ một đạo phù trên mi tâm của cô.
"Trân Trân, cảm ơn chị đã mắng cho em tỉnh ra, em biết nên làm thế nào rồi."
Thỉnh thoảng bọn chúng cũng sẽ nhắc tới cô, nhưng sự lý giải của hai người đó lại giống nhau y như đúc.
Chính vì vậy, Diệp Thanh Mị đang rơi vào trong giấc ngủ mê man đã lọt vào trong giấc mơ Bạch Trân Trân bện lên.
Diệp Thanh Mị trong mơ nhảy lầu bỏ mạng, cô liên tiếp trải qua nỗi thống khổ nhảy lầu tự sát, lại phải tận mắt nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc nồng thắm thân mật của Trần Kiệt và con ả tiểu tam đó.
Không có bằng chứng mà nói, cô cũng không tin Diệp Thanh Mị có thể đột ngột thay đổi, vẫn là để cô ây tự mình trải nghiệm qua thì tốt hơn.
"Cô ta đúng là một đứa ngu xuẩn, chết cũng tốt, đỡ gây thêm phiền toái cho chúng ta."
Cô đã không có tình yêu thì cũng không thể ngay cả cái mạng này của mình cũng không thèm quan tâm đến chứ?
Diệp Thanh Mi quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, ý chí chiến đấu sục sôi, cô ấy mở miệng nói: "Trân Trân, chị nói đúng, em không thể làm chuyện người thân đau lòng kẻ thù sung sướng đó được, em sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn."
Bạch Trân Trân nhìn Diệp Thanh Mị có trạng thái không còn như lúc trước, cô đã biết nhưng vẫn hỏi: "A Mị, em như thế này là sao vậy?"
Nếu nói trước đó Diệp Thanh Mị còn chưa thực sự cảm nhận được những lời Bạch Trân Trân nói thì sau khi đích thân trải qua giấc mơ này, tinh thần toàn thân của Diệp Thanh Mị sau khi tỉnh dậy đều đã thay đổi.
Nước trong não cô ấy đã biến mất hết sau giấc mơ kia rồi.
"Nếu cô ta mà không chết thì chúng ta còn phải tốn sức đi trấn an cô ta, cô ta chết rồi cùng không còn ai quấy rầy chúng ta nữa."
Thấy Diệp Thanh Mị một lần nữa đứng dậy, trái tim đang lơ lửng của Bạch Trân Trân cuối cùng cũng hạ xuống.
Bởi vì nằm viện tương đối đắt nên Diệp Thanh Mị cũng không chọn nằm viện, có điều cô vẫn cần truyên dịch dinh dưỡng, ngày mai còn phải tới bệnh viện thêm một chuyến nữa.
Thế giới này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, Bạch Trân Trân và Diệp Thanh Mị đi ra khỏi bệnh viện lại gặp người quen.
"Chú Cầu, sao chú lại tới chỗ này?"
Lúc thấy Bạch Trân Trân, Cầu Quốc Hoa đã muốn tránh nhưng vẫn bị mắt của Bạch Trân Trân phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận