Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1147:

Chương 1147:Chương 1147:
Đợi đến lúc lại gặp mặt, bên người Trần Thúy Bình đã có người khác, bà ấy thề thốt phủ nhận tình cảm của bọn họ, đồng thời nói người bà ấy yêu chân chính là Đường Thuận Diên.
Mọi thứ sao mà châm chọc? Thế nhưng điều càng thêm châm chọc là, ông không thể trách cứ Trần Thúy Bình.
Thời gian ba năm chia xa đã đủ xảy ra rất nhiều chuyện, Hương Giang nhỏ như vậy, nhưng cũng lớn như vậy. Ông tìm không thấy Trần Thúy Bình, sao có thể yêu cầu xa vời trong thời gian ba năm này bên người đối phương sẽ không xuất hiện người khác.
Cầu Quốc Hoa vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ trong tấm ảnh, nhẹ giọng hỏi: "Bình Bình, anh làm như vậy có đúng không?”
Rõ ràng trước đó khi ở chung với Đường Thuận Diên ông đã hứa với đối phương là sẽ giúp đỡ, thế nhưng khi ông chỉ có một mình và đã tỉnh táo lại thì đã sinh ra dao động.
Trần Thúy Bình trong tấm ảnh đang lặng yên nhìn Cầu Quốc Hoa bên ngoài tấm ảnh, nụ cười của bà ấy điềm tĩnh, Trần Thúy Bình trẻ tuổi hoạt bát đã ngừng lại trong tấm ảnh, như ngừng lại bên trong dòng chảy quá khứ.
Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, cất tấm ảnh vào trong rương.
Ông ngồi dưới đất, không có mở đèn, giấu cả người ở trong bóng đêm, khiến cho người ta không thấy rõ dáng vẻ của ông.
Ông ta cẩn thận từng li từng tí bỏ điếu thuốc còn lại vào trong túi, sau khi thở dài một hơi thật dài, Đường Thuận Diên nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu nhìn sang góc đường.
Một chiếc xe van không đáng chú ý đứng ở chỗ đỗ xe, bởi vì kính thủy tinh của xe van dán màng xe màu đen, người bên ngoài không thấy rõ trong xe có cái gì.
Gói thuốc lá này là đặc chế, nhìn không ra nhãn hiệu gì, thuốc lá được đốt lên sẽ phát tán một hương thơm kỳ lạ.
Ông ta đi vài bước, đứng tại phía dưới một gốc dương thụ cách đó không xa, sau đó móc ra một hộp thuốc lá, từ trong hợp lấy ra một điếu và đốt.
Đường Thuận Diên từ trên lầu đi xuống, ngẩng đầu nhìn vị trí nhà Câu Quốc Hoa. Thấy ánh đèn nhà ông đã tắt, khóe miệng Đường Thuận Diên cong lên một nụ cười bí ẩn.
Đường Thuận Diên không có hít khói vào trong miệng, mà là hít sâu một hơi, hít toàn bộ khói mà nó tỏa ra vào. Đường Thuận Diên chỉ dùng cách thức đặc thù này để hút thuốc, sau đó sắc mặt mới trở nên dễ nhìn hơn chút.
*xx+*
"Cha, cha tìm đến chú Hoa làm cái gì?"
Một người đàn ông có vóc người cao, chân dài mở cửa xe đi ra. Khuôn mặt không được xem là đẹp xuất sắc, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy rất có ý vị đã xuất hiện dưới ánh đèn.
Anh cách xe đối mắt với Đường Thuận Diên, cặp mắt đẹp với hàng mi dài nhíu lại.
Một chiếc xe màu đen đang lái về phía bên này, cuối cùng đã ngừng lại vị trí bên người Đường Thuận Diên. Không đợi Trân Huân nói xong, Đường Thuận Diên đã ngắt lời anh, nói: "Huân, cha đã nói với con cái gì?
Trân Huân vuốt mặt một cái, giọng nói trở nên thấp xuống: "Cha, cha hà tất phải như vậy chứ?”
Anh nói, trong giọng nói bộc lộ mấy phần khổ sở: "Cái này vốn dĩ là chuyện của riêng con, sao cha kéo theo chú Hoa liên luy vào? Chú ấy chẳng có chút liên quan gì đến chuyện này, con không muốn để chú ấy bị liên lụy vào càng sâu...
Đường Thuận Diên khẽ cười một tiếng, thái độ điềm nhiên hỏi ngược lại: "Câu hỏi này của con thú vị thật đấy, vì sao cha không thể gặp chú Hoa?”
"Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, thu hồi sự đồng cảm vô dụng, tức cười đó của con đi. Con phải nhớ kỹ cái mạng này của con là từ đâu tới, con không chỉ sống vì bản thân, con còn phải sống vì mẹ của con, con..."
Đợi đến khi Đường Thuận Diên ngồi xuống, Trân Huân mở cửa xe lên, có điều lúc anh chuẩn bị khởi động xe thì lơ đãng thấy chiếc xe van cách đó không xa.
"Cha, lên xe đi, chúng ta trở về rồi hãy nói."
Mọi hành động của Đường Thuận Diên tất cả đều là vì anh, mặc kệ ông ta làm bao nhiêu chuyện sai trái, tóm lại dẫu sao vẫn là bởi vì nguyên do là anh, sao anh có thể trách móc nặng nề Đường Thuận Diên chứ?
Bất kỳ ai đều có lập trường chỉ trích Đường Thuận Diên, duy nhất chỉ có anh không có cái lập trường này.
Đường Thuận Diên thấy Trân Huân thế này, vẻ mặt không khỏi dịu dàng đi, thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì, mở cửa xe tiến vào trong xe.
Mỗi lần đề cập cái đề tài này, hai cha con sẽ ầm ï đến mức tan rã trong không vui, nhưng hiện tại, Trần Huân không muốn cãi lộn với Đường Thuận Diên.
Trong lòng Trân Huân sinh ra một rung động lạ lùng, anh hơi sững sờ, vẻ mặt xuất hiện mấy phần phức tạp.
Đường Thuận Diên ngồi ở vị trí ghế lái phụ đã chú ý tới sự thay đổi của Trân Huân, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Trần Huân, hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nói rồi, ánh mắt của ông ta thuận theo phương hướng Trân Huân đang nhìn sang, sau đó đã thấy một chiếc xe van phổ thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận