Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 763:

Chương 763:Chương 763:
Bạch Trân Trân cười cười với đối phương, đang muốn mở miệng nói cái gì thì cửa thang máy đột nhiên liền mở ra, một đám người tràn vào từ ngoài cửa, thang máy lớn là vậy, nhưng đám người chen chúc bước vào không hề khiêm tốn nói mấy câu như kiểu "xin nhường một chút". Cho nên Bạch Trân Trân đã bị đám đông đùn đẩy ép vào tuốt bên trong thang máy, thân bất do kỷ tựa vào trong ngực chàng trai điển trai vô lại kia.
Bạch Trân Trân: ”...'
Không phải chứ rốt cuộc là ai thiết kế ra kịch bản ngu ngốc này? Tái diễn phim thần tượng à? Rốt cuộc là từ đâu tới nhiều trùng hợp như vậy chứ?!
Chuyện này nếu đổi thành một bộ phim tình yêu thân tượng thì những người đột nhiên ùa vào đều là hỗ trợ thúc đẩy, nhưng mấu chốt của vấn đề là lần này chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt của Bạch Trân Trân và chàng trai điển trai vô lại này, và là lúc đôi bên cảm thấy cách bắt chuyện của đối phương quá lạc hậu.
Mới đó đã tiếp xúc thân mật, thấy được không?
Bạch Trân Trân: "II"
Cũng may mặc dù chàng trai điển trai vô lại này cho người ta một cảm giác cà lơ phất phơ, rất không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế cách làm người rất không tồi. Anh ta không có thừa dịp lúc nhiều người mà thả dê, mà là luôn luôn giơ cao tay, biểu thị mình trong sạch.
Bạch Trân Trân tựa ở trong ngực đối phương, bởi vì âu phục của anh ta không có cài nút thắt, cho nên Bạch Trân Trân cảm nhận rõ ràng hình dạng cơ ngực và cơ bụng đối phương. Về mặt cảm giác cảm thấy cũng không tệ lắm, hơn nữa có chút quen thuộc, giống như đã từng sờ vào hồi lúc nào đó.
Hiện tại đã là hơn một giờ trưa, qua giờ cơm trưa một chút rồi, nhưng hôm nay Bạch Trân Trân đã chịu bận bịu rất lâu, chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, hiện tại trong đầu cô không có những ý nghĩ nào khác, chỉ muốn nhanh chân chút tìm một chỗ cứu vớt cái bụng của mình. Kết quả đi ra ngoài chưa bao lâu, người cao chàng trai điển trai vô lại có đôi chân dài đã nhanh chân chạy tới, chặn trước mặt Bạch Trân Trân.
Chàng trai điển trai vô lại cúi đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Cô thật sự tự xem mình là bạn gái chưa chia tay của tôi đúng không?”
Sau đó thời gian dài giống như một ngày bằng một năm, cũng may tốc độ đi xuống của thang máy vẫn rất mau, cuối cùng thang máy đã đến đích, cửa thang máy đang đóng chặt được mở ra, người trong thang máy đã bước ra, Bạch Trân Trân gắng chịu một lúc lâu cuối cùng đã có lại được tự do.
Nói xong, Bạch Trân Trân đã cố gắng hết sức đứng vững người, cố gắng kéo ra một không gian nho nhỏ giữa hai người. Cứ vậy, người ngoài nhìn bọn họ tựa như là dính vào nhau, nhưng thật ra khoảng cách giữa lẫn nhau xa một xăng ti mét.
Bạch Trân Trân yên lặng thu tay về, đè ép rung động linh tinh vớ vẩn đột nhiên xuất hiện trước đó xuống, đáp: "Rất xin lỗi, mặc dù anh không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi không có cố ý."
Cô thở dài một hơi, quay người thuận theo dòng người đi ra ngoài.
Bạch Trân Trân không nhịn được, vươn tay chọc hai lần.
Trước đó Bạch Trân Trân còn cảm thấy cách hình dung đẹp trai tới từng sợi tóc chỉ là cách miêu tả nói quá, nhưng bây giờ khi nhìn thấy người đàn ông đang cười nhẹ nhàng nhìn mình này, Bạch Trân Trân cảm thấy cách miêu tả này không phải nói quá, mà là bút pháp tả thực. Bạch Trân Trân ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Cô biết người đàn ông này rất đẹp trai, có điều khi anh ta đứng dưới ánh mặt trời, mái đầu rối ren đó giống như đang phát sáng nháy lấp lánh,
"Thưa cô, trước đó trong thang máy là tôi đã mạo phạm, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, để đền bù, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm, có được không?”
Vì cam đoan mình không phạm sai lâm, Bạch Trân Trân bèn nói một cách nghĩa chính từ nghiêm rằng.
Nhưng ý nghĩ này quá hoang đường, nếu cô từng hẹn hò với một người đàn ông đẹp trai thế này nhưng vẫn chia tay, sao bản thân cô có thể không biết?
Ảo giác, nhất định là ảo giác, cô không thể nhìn thấy một người đàn ông phù hợp thẩm mỹ và gu của mình đã cảm thấy người ta là bạn trai mình chưa chia tay đúng không?
Người này đúng là rất đẹp trai, càng nhìn Bạch Trân Trân càng có hảo cảm, luôn cảm thấy anh ta chính là người bạn trai mình chưa chia tay.
"Cảm ơn, có điều không cần, dẫu sao chỉ là người xa lạ, chúng ta ăn cơm chung không ổn lắm.
Bạch Trân Trân nói, giọng điệu của cô càng nghiêm túc hơn trước đó mấy phần: "Huống chi tôi không cảm thấy anh đã làm gì có lỗi với tôi, đều là hiểu lầm, tháo gỡ hết là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận